Chương 216 + 217

1.8K 129 3
                                    

Edit by Thanh tỷ

Chương 216: Em phải bảo vệ mình thật tốt

Giọng của Vân Hoán có chút khàn khàn, trong đêm tối nói không ra được có bao nhiêu êm tai, anh không muốn để cho Tần Nhất mạo hiểm.

Hiển nhiên, điều này rất không phù hợp với anh của ngày xưa. Đối với Vân Hoán mà nói, anh đã làm ra quyết định gì thì sẽ không sửa đổi, cũng sẽ không hối hận. Nhưng lần này, lần này, anh lại có chút hối hận.

Với dung mạo của Tần Nhất, nếu như bị đám người kia phát hiện sẽ rất nguy hiểm. Nếu như bọn anh không thể đuổi tới kịp thời, nếu như, nếu như...

Trong đầu Vân Hoán hiện lên vô số khả năng, Sở Sở quả thực là người nhà, là đồng đội ở chung với nhau nhiều năm. Thế nhưng, thế nhưng tiểu gia hỏa trước mắt lại là đứa em trai anh thề phải bảo vệ cả đời.

Từ trước đến nay, Đế thiếu làm việc sát phạt quả quyết, có chút chần chừ.

Tần Nhất kinh ngạc, khi chạm tới lo lắng dưới đáy mắt Vân Hoán, trong lòng cô đột nhiên thấy ấm áp: "Hoán ca, tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân, không cần lo lắng. Với lại, chỉ có tôi mới có thể đi, không phải sao."

Trong đám người bọn họ, có thể giả trang nữ sinh cũng chỉ có cô và Sở Mặc Hòa, những người khác chiều cao đều không mấy khả quan. Sở Mặc Hòa ngược lại muốn đi, nhưng anh ta không có dị năng tinh thần, không thể ngụy trang tốt bản thân.

Nếu là trước tận thế, dựa vào vài công cụ nhỏ, ngược lại có thể hoàn mỹ che đi hầu kết của mình. Còn bây giờ chỗ nào tìm được những vật đó? Hơn nữa, dị năng tinh thần của Tần Nhất có chút khác biệt, cô có thể thay đổi bản thân một cách hoàn mỹ.

Môi mỏng của Vân Hoán giật giật, cuối cùng lời muốn nói đều hóa thành tiếng thở dài. Tần Nhất cảm thấy ấm áp, cô được Vân Hoán ôm vào trong ngực.

Chóp mũi là mùi hương bạc hà dễ ngửi trên người Vân Hoán, bên tai là lời nói tràn ngập lo lắng của anh: "Thất Thất, đồng ý với tôi, em phải bảo vệ mình thật tốt?"

Tần Nhất kìm lòng không được ôm eo hẹp của Vân Hoán, cô nghe được thanh âm của mình phiêu đãng trong bóng đêm: "Ừm."

Mấy người Lâm Bạch đều đã lên xe, biết lão đại nhà mình không yên lòng Tần Nhất, khẳng định nhịn không được muốn dặn dò vài câu.

Trần Triệt lười biếng dựa vào ghế ngồi, hàng lông mi đẹp mắt xẹt qua, cửa sổ xe đang mở, từ góc độ của anh ta có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang ôm lấy nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn trong ngực. Hai người nhìn như có tình ý miên man, thế nào cũng nói không hết. Nhìn hai người xưng đôi như thế, Trần Triệt đột nhiên lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Chợt, một tiếng cười giễu truyền đến. Lâm Bạch và Lâm Thanh ngồi ở phía trước cảm giác có thanh âm thật thấp vang lên, như có như không, bọn họ không có nghe rõ.

Quay đầu lại nhìn, Trần Triệt đã tựa đầu trên ghế ngồi ngủ thiếp đi, đèn trần trong xe đang không ngừng lấp lóe, ánh sáng dìu dịu chiếu lên gương mặt tuấn tú của Trần Triệt.

[Quyển1][EDIT] Mạt thế trọng sinh nữ vương: Đế thiếu, quỳ xuống!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ