CHƯƠNG 2

1.6K 133 20
                                    

UYÊN THÂN VƯƠNG - CHUNG VÔ MỊ

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

UYÊN THÂN VƯƠNG - CHUNG VÔ MỊ

❤️ CHƯƠNG 2❤️

"Vương gia xin dừng bước!"

Tiếng gọi khiến Từ Tấn đứng lại, y rất muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt nhưng suy cho cùng y có thể tránh đến bao giờ. Cả thiên hạ này khiến y bận lòng chỉ còn hai người trong cung cấm, dù muốn buông cũng không nỡ buông.

"Vương gia, hoàng thượng phân phó vị thuốc quý để giúp ngài trị thương, mong vương gia sớm khoẻ lại , đừng phụ lòng người!"- Lục công công nhanh nhẹn tiến lại dâng lên cẩm hộp, chế tác tinh xảo nhìn sơ qua cũng biết bên trong nhất định là bảo vật.

Từ Tấn đến nhìn cũng không nhìn chỉ phất tay ra hiệu sẽ không tiếp, y cũng không muốn làm khó vị lão thần này , dù sao y từng có giao tình cầu người chú ý nội cung cô cô mình.

"Lục công công xin hãy đem về, hà tất làm khó bổn vương! Vật này vào tay ta chỉ phí phạm!"

"Ngài đừng phụ tâm ý của thánh thượng!"- vị thái giám già nhẹ giọng khuyên nhủ, ông chỉ là một nô tài không thể mất lòng cả hai vị thần này.
Với tính của bệ hạ, nếu khiến tiểu vương gia động khí thì cái đầu này không cần giữ nữa. Nhưng nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì ...

"Vậy ta đành nhờ công công thay ta đa tạ hoàng thượng và hoàng quý phi!"

Từ Tấn thoáng nghĩ liền cầm lấy, y không nấn ná thêm mà bước đi khỏi hành lang dài dẫn ra khỏi cung. Khi khuất khỏi tầm mắt của thị vệ và vị công công kia liền thuận tay quăng hộp gấm trong tay xuống góc tường, ánh mắt không che được tâm tình ghê tởm lan toả.

Để lòng phiền não về kẻ kia thì y thà đem tâm hướng về công vụ trước mắt. Vị Uyên Thân Vương này khơi lại trong lòng Từ Tấn rất nhiều cảm xúc đan xen, y vừa tò mò vừa nghi vấn và phần lớn chính là muốn tìm hiểu thông qua y về việc năm xưa.
Ngay chốn thành đô này người có thể giúp y tìm hiểu về cái chết của phụ thân e rằng chỉ có vị ngoại tộc kia mà thôi.
Những ngăn cản ngầm mà mấy năm nay y gặp phải tuy không nguy hiểm nhưng luôn khiến y không thể tiến thêm, thực lực Túc Vương phủ luôn bị chèn ép , y dù có ngoan cường chống lại vẫn là có chút lực bất tòng tâm.

.

Sáng hôm sau , Từ Tấn từ sớm đã ở trước cổng thành nghênh đón đoàn quân sứ thần. Dãy người rồng rắn nối đuôi nhau từ từ tiến gần hơn, dẫn đầu là một thân ảnh thon dài nổi bật với trường bào huyết sắc ung dung cười trên hắc mã chậm rãi vào thành.
Càng gần hơn thì dung mạo của vị kia càng thêm nổi bật, nét cuồng dã không che dấu như muốn thôn tính tầm mắt người nhìn.
Sự phóng khoáng lẫn bất cần như hằn sâu trên gương mặt phong tình của hắn, ánh mắt rất sáng cũng rất thâm sâu nhìn thẳng Từ Tấn không hề né tránh.
Sự tò mò lẫn thích thú được triệt để hiện ra dù rằng nét mặt Túc Vương liền lãnh đạm đi vì điều ấy.

[Tuấn Hạn] [HOÀN]  THIÊN ÁINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ