Chương 91
Sáng hôm sau lúc Thiên Nhã vừa tỉnh lại, chỉ thấy Tiêu Cửu Thành đang gối đầu lên ngực mình, trên gương mặt nàng tóc dài tản mát, nét ngủ điềm tĩnh an ổn, khoảnh khắc đẹp đẽ như vậy làm cho tâm tình Thiên Nhã bỗng chốc cảm thấy thật êm đềm. Có điều rất nhanh nàng đã nhớ lại sự tình đêm qua, sau khi Tiêu Cửu Thành say rượu thì mình đỡ lấy nàng, rồi Tiêu Cửu Thành ngã vào lòng mình, cũng chẳng biết tiếp theo có chuyện gì xảy ra mà nàng và Tiêu Cửu Thành lại hôn nhau. Nhớ đến cảm giác mềm mại thơm ngát, nhớ đến bản thân cũng Tiêu Cửu Thành môi lưỡi quấn quanh, chỉ mới hồi ức một lát mà mặt của Thiên Nhã không khỏi bắt đầu có chút đỏ lên, đặc biệt là lúc này khi nàng nhìn vào đôi môi của Tiêu Cửu Thành, trong nội tâm không hiểu sao lại có cảm giác hốt hoảng.
Một chốc bối rối vừa qua, Thiên Nhã cũng bất giác tỉnh táo lại. Nàng cảm thấy hôm qua rất có khả năng là Tiêu Cửu Thành đặt bẫy cho mình giẫm vào, chỉ là không biết vì sao dù hiểu rõ Tiêu Cửu Thành chơi chiêu, trong lòng Thiên Nhã vẫn không cảm thấy không vui, ngược lại còn có chút vui sướng khó hiểu. Có điều lát nữa làm sao đối mặt với chuyện mình thân mật với Tiêu Cửu Thành, trong lòng Thiên Nhã vẫn không có nắm chắc.
Ngay lúc Thiên Nhã còn chưa làm tốt chuẩn bị làm sao đối mặt với Tiêu Cửu Thành thì nàng đã tỉnh lại, vừa mở to mắt đã thấy Thiên Nhã đang nhìn mình, Tiêu Cửu Thành không tự chủ được liền khẽ cười với Thiên Nhã. Nụ cười kia là xuất phát từ sâu trong nội tâm, mang theo một tia tình ý, một tia vui sướng, một tia chờ mong, tất cả trộn lẫn với nhau giống như một sợi dây nhỏ quấn quanh vào lòng Thiên Nhã, quấn lấy trái tim Thiên Nhã thật chặt thật chặt.
Bởi vì bị quấn quá chặt đến mức cảm giác như bị trói buộc, làm cho Thiên Nhã theo bản năng có cảm giác muốn chạy trốn, nàng bối rối tránh đi ánh mắt của Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành vừa bắt được ánh mắt hốt hoảng của Thiên Nhã liền đoán được Thiên Nhã vẫn còn nhớ rõ chuyện đêm qua, chỉ là không biết ở tình huống này, Thiên Nhã sẽ ứng đối thế nào.
"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành khẽ gọi tên Thiên Nhã.
"Làm sao?" Thiên Nhã giống như chim sợ cành cong, bối rối trả lời.
"Thiên Nhã còn nhớ chuyện đêm qua không?" Tiêu Cửu Thành mong đợi hỏi.
"Cái gì? Ta chỉ nhớ ta và ngươi cùng nhau đối ẩm, còn những chuyện sau đó như thế nào ta đều không nhớ. Hôm qua có chuyện gì sao?" Thiên Nhã giả ngu hỏi. Nếu như bây giờ thừa nhận mình vẫn còn nhớ rõ chuyện đêm qua, vậy ắt hẳn nàng phải tỏ rõ thái độ vì sao đêm qua mình không cự tuyệt những hành vi thân mật càn rỡ của Tiêu Cửu Thành, còn phải lẫm liệt chính án lên án Tiêu Cửu Thành làm càn, biểu hiện sự phản cảm của mình, mà những cái này hiển nhiên là đi ngược lại với cảm giác thật sự trong lòng Thiên Nhã. Ngược lại, nếu phải thừa nhận cảm giác thật sự trong lòng mình, thừa nhận mình thích hôn Tiêu Cửu Thành thì Thiên Nhã cũng hoàn toàn không làm được. Thế là giữa cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Thiên Nhã chỉ có thể quyết định như giả vờ đêm qua mình say, hoàn toàn không nhớ được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit-Hoàn] Phế Hậu - Minh Dã (Quyển thượng)
Non-FictionTác Giả: Minh Dã Thể loại: bách hợp, cổ đại, trọng sinh Editor: Faye Lam; Gaasu Noo; Tử Đình Beta: Faye Lam Tình trạng bản raw: hoàn