Chap 14+15

781 48 0
                                    

Tôi lắp bắp khi vặn cửa mãi không ra. Taehyung cũng mở mắt nhìn, khẽ chau mày sau đó với tay lên bàn lấy điện thoại.

“Alo, mẹ ơi, tụi con bị nhốt rồi.”

Vài phút sau cô Kim và thầy Kim trở về, mở cửa cho chúng tôi. Tôi sau khi chào hai người thì trở về phòng mình.

Ông Kim vô nhìn Taehyung, mặt khó chịu.

“Hoà chưa?”

“Rồi ạ”

“Sau đó?”

Ông Kim dò xét, không lẽ không phát sinh chuyện gì? Nhưng người nào đó lại ngây thơ lắc đầu, còn hỏi ngược lại ông.

“Sau đó thì sao ạ?”

“Ông Kim, bé Jisoo chưa 18 đấy, bớt đi. Con trai ta, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi”

Taehyung cũng vâng lời mẹ, nằm xuống và nhanh chóng thiếp đi. Để mặc ông Kim lắc đầu ngán ngẩm.

“Thằng Taehyung 18 năm nay nó ế bằng thực lực bà ạ”

[...]

Tôi vừa về đến phòng, đã thấy ông ngoại ngồi bên cửa sổ, đôi mắt trầm ngâm ngắm chiều tà. Tôi đi đến bên ông, nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông.

“Ông.. con xin lỗi..”

Ông không nhìn tôi, nhưng tay vẫn vỗ vỗ tay tôi. Trên đùi ông là quyển album cũ của tôi, từ lúc vừa sinh đến bây giờ. Giọng ông thủ thỉ. Tôi ngồi xuống kế bên ông. Nằm lên bàn nhìn ông ngoại.

“Con biết không, ngày đón con chào đời ông cũng đã nhận được tin con gái ruột mình qua đời. Lúc ấy, bồng con trên tay, ông đã khóc vì đau đơn khi mất con gái, và khóc vì đứa trẻ trên tay mình sau này vắng mẹ nó sẽ ra sao..?”

Ông ngoại bùi ngùi, tôi nắm tay ông an ủi. Giọng ông thút thít.

“Ba con từ khi mất vợ, ông ấy nhốt mình trong phòng nhiều ngày, đổ lỗi hết cho con, không chịu nhận. Nên ông bà đã đón con về..., con hồi bé rất dễ thương, càng lớn càng giống mẹ. Khiến bà con nhớ con mình không nguôi.”

“Nhìn con lớn lên từng ngày, chập chững bước đi làm ông hạnh phúc lắm”

“Năm con lên bốn, khi rước con về từ trường mẫu giáo về, con ngây thơ hỏi ông :’ Mẹ là gì ạ?’”

“Khi ấy, ông ngoại đau lòng lắm. Nỗi đau mà ngày đêm ông lo sợ, cuối cùng cũng đến. Từ ấy con luôn miệng hỏi mẹ mình đâu..”

“....”

“Ngày ba con đón con về là khi con tròn 10 tuổi, ông và bà ly thân, anh trai con cũng giận ông bà vì đã đưa con về nên đã ra nước ngoài học. Cứ ngỡ con sẽ được đối xử tốt nhưng...”

Ông ngoại nhìn đứa cháu đã rơi vào giấc ngủ. Dịu dàng đóng quyển album lại. Vuốt ve mái tóc dài của Jisoo. Như thuở nhỏ, con bé cũng hay nghe ổng kể chuyện.

“Xin lỗi Jisoo, sau này, con sẽ nhận ra, cái chết của mẹ con không phải đơn giản như thế, và cha con là một thằng tồi như thế nào”

Sau đó, ông móc điện thoại, điện cho số điện thoại ông đã rất lâu chưa gọi, đó là ba Jisoo. Không khí bỗng nhiên lạnh lùng đến lạ.

THEO ĐUỔI CON TRAI THẦY CHỦ NHIỆM Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ