44.Chị chấp nhận theo tôi về Sài Gòn

1.8K 149 21
                                    

Nằm viện đến khoảng đầu giờ chiều, Minh Triệu mệt mỏi tỉnh lại nhưng rất lâu vẫn không thể tỉnh táo. Như thế nào chị lại ở trong bệnh viện được nhỉ? Ai là người đưa chị đến đây? Xảy ra chuyện gì thế không biết nữa?

" Chị biết rồi, em ở nhà ăn uống điều độ đấy. Khi nào đi thăm mẹ nhớ nói chuyện đó cho mẹ em biết, nhất định mẹ em sẽ rất vui " Nhận được cuộc gọi từ Quỳnh Lam, Kỳ Duyên muốn thông báo một chút tình hình ở Thái Nguyên cho con bé. Còn nói với nó đến hẹn thăm chị Lý, nhắc đến chuyện cô đã tìm được Minh Triệu.

Kết thúc cuộc gọi, cô tiếp tục vào bên trong xem thử Minh Triệu đã tỉnh lại chưa, lại để cho cô nhìn thấy chị đang muốn tự tháo kim luồng trên tay mình.

" Chị làm cái gì? "

Tiếng hét vừa rồi làm cho Minh Triệu hoảng hốt giật mạnh tay, khiến kim luồng bị gãy ngang cuối cùng phải nhờ đến nhân viên y tế đến tháo ra và băng bó. Con bé ở đâu lại xuất hiện đột ngột như thế? Chẳng phải nói về lại Sài Gòn rồi sao?

" Em không giữ lời "

Lúc này trong phòng chỉ có chị và Kỳ Duyên, Minh Triệu muốn làm rõ việc Kỳ Duyên quay lại Thái Nguyên. Rõ ràng nói làm cho ba chuyện, chị hoàn toàn nghiêm túc làm cho cô, ngược lại cô lại chỉ về Sài Gòn có mấy hôm lại lên đây.

" Em đã thật sự về Sài Gòn, còn có vé báy bay đây. Nhưng mà em không có nói không lên lại Thái Nguyên, nếu hôm qua em không lên kịp, chị chết cũng không ai biết tại sao "

Nhắc đến chuyện này Kỳ Duyên lại thấy sợ hãi, trong lúc này còn bị chị nói mất uy tín, đương nhiên có hơi lớn tiếng với chị một chút. Có điều nhìn thấy Minh Triệu đã thảm đến vậy rồi, còn lớn tiếng khiến chị ấy cúi gầm mặt xuống, Kỳ Duyên liền chịu không được qua bên đó ngồi xuống giường ôm lấy chị.

" Nói tóm lại ngày nào chị còn ở Thái Nguyên, em không đi đâu cả. Nếu chị muốn em về Sài Gòn, trừ khi chị cũng theo em về " Chị luôn nói nơi này không an toàn, không có em ở bên canh, nơi nào chị đến cũng đều không an toàn cả.

" Tôi không đi đâu được cả, tôi không rời xa được Bảo Lâm " Dường như sự tủi thân lúc này dâng lên đỉnh điểm, chị thật chất không thể đi đâu được nữa hết.

" Không phải chị rời không được chị ta, là không rời được những thứ này "

Số trà túi lọc của Minh Triệu đêm qua cô đã đốt hết, chỉ chừa lại ba gói dự định đưa cho cảnh sát, số còn lại gởi đến một người bạn trong viện kiểm nghiệm xem thử bên trong có những thứ gì. Tìm ra cách cai nghiện cho Minh Triệu, bằng một chất gì đó tương tự như chất bỏ vào trà túi lọc, nhưng chất này vô hại cũng không gây nghiện sau này.

Giấy không gói được lửa, nếu như Kỳ Duyên đưa chị vào viện, Minh Triệu sớm biết cô đã nhìn thấy chị trong bộ dạng nghiện ngập đó rồi. Có điều không ngờ cô lại có thể nghĩ ngay ra đến trà túi lọc, hiện tại có giấu cũng giấu không được nữa.

" Bé, em biết tất cả rồi. Chính vì vậy em càng không nên tốn thời gian với chị, Bảo Lâm không gây hại cho chị, em có thể yên tâm về lại Sài Gòn. Chị hiện tại không còn thứ gì đáng để quan tâm nữa, chị chỉ là một con nghiện thôi, đừng đánh đổi gì về chị cả "

[ Triệu Duyên ] Bà Chủ, Có Khách Đến!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ