Chương 3: Hàng xóm

864 86 17
                                    

Cập nhật: 18/06/2021

__________

Tối hôm qua lằng nhằng tới gần hai giờ sáng nên hôm sau Trương Triết Hạn ngủ tới trưa mới vì đói bụng mà tỉnh. Căn hộ này anh mua cũng được nửa năm, nhưng do bận quay phim nên vẫn chưa ở được mấy hôm, cũng may bình thường trong nhà vẫn có người máy quét dọn nên rất sạch sẽ. Mấy tháng tới được nghỉ Trương Triết Hạn định sẽ đi du lịch vài nơi, nhưng mấy hôm nay cứ ở nhà dưỡng sức đã, quay phim đi sự kiện dồn dập mệt chết đi được.

Trương Triết Hạn tắm xong, thay một bộ đồ thoải mái, cầm thiết bị liên lạc lên mạng đặt đồ ăn. Ngành công nghiệp ship đồ ăn đúng là cứu tinh cho nhóm sát thủ nhà bếp mà.

"Ngài Trương, mời ngài xuống sảnh A2 nhận bưu kiện, xin cám ơn!"

Mười phút sau, Trương Triết Hạn nhận được tin nhắn của bảo vệ, báo đồ anh gọi đã đến. Chung cư này cũng quá cẩn thận rồi, đồ chuyển phát chỉ được gửi ở sảnh, muốn trực tiếp mang lên phòng còn cần chủ nhà làm thủ tục xác nhận. Trương Triết Hạn là một người nổi tiếng, anh sẽ không để nhân viên chuyển phát biết được địa chỉ của mình nên đành tự mình xuống lấy đồ.

Trương Triết Hạn đội mũ đeo khẩu trang lấy đồ xong liền vui vẻ bấm thang máy lên tầng, nhà hàng này được đánh giá khá tốt, hy vọng đồ ăn của họ sẽ không làm anh thất vọng.

Lúc bấm số tầng thì có một người nữa đi vào, người này hai tay xách mấy chiếc túi căng đầy, từ chỗ rau cỏ thò ra khỏi miệng túi thì có thể đoán được anh ta mới đi chợ về. Hâm mộ mấy người biết nấu nướng ghê cơ, thích ăn gì thì có thể nấu nấy.

"Chào anh."

Trương Triết Hạn đang chơi trò đoán xem trong túi của người ta có gì thì bỗng đối tượng bị soi mói cất tiếng nói. Giọng người này hay ghê, trầm khàn đầy nam tính, nếu hát tình ca chắc hay lắm. Ý, giọng này quen quen.

"Cung Tuấn?"

Trương Triết Hạn ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là người xui xẻo hôm qua. May mà anh còn nhớ tên người ta, chứ không giờ hỏi tên thì ngượng chết.

"Trương tiên sinh, lại gặp nhau rồi."

Hôm nay Cung Tuấn được nghỉ nên tranh thủ đi mua sắm, tiện mua đồ ăn mấy ngày tới luôn, không ngờ lúc về lại tình cờ gặp Trương Triết Hạn. Omega này mặc áo phông quần cộc, để lộ cánh tay săn chắc cùng đôi chân thẳng tắp. Anh vẫn như hôm qua bịt mặt mũi kín mít, nếu không phải lúc trong thang máy Cung Tuấn nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên vành tai Trương Triết Hạn thì cậu cũng chẳng nhận ra được người.

"Trùng hợp ghê."

Người này sao tinh vậy, anh che chắn kỹ thế rồi vẫn nhận được ra. Chẳng nhẽ là ngửi mùi? Nhưng trước khi xuống Trương Triết Hạn đã tắm rửa sạch sẽ, còn xịt cả thuốc khử mùi pheromone rồi mà.

"Anh mới đi mua sắm về à?"

"Đúng vậy, siêu thị ngay gần đây nên đi cũng tiện."

"Siêu thị? Trong chung cư có siêu thị sao?"

"Anh Trương lúc mua nhà không tìm hiểu kỹ sao?"

[Tuấn Triết] Định mệnh?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ