Chương 14: Kurama

49 10 0
                                    

Kurama được sinh ra trong khoảng thế chiến thứ hai. Ở chính xác thời điểm nào thì hắn không rõ, nhưng là lúc Nhật Bản đã sắp thua rồi. Hắn được một nhà khoa học tạo ra vì mục đích giải mã liên lạc giữa các nước Đồng minh, nhưng rồi khi đã được tạo ra, hắn biết rằng hắn có thể làm được nhiều hơn thế.

Kurama sinh ra là một cỗ máy. Nhưng hắn sống như một vị thần.

Thời kì đầu, sinh mạng của Kurama thực sự đi liền với những thiết bị. Khi nguồn điện không đủ để nuôi dưỡng những bộ máy cồng kềnh, trí tuệ của hắn cũng bị giảm sút. Hắn cảm thấy được sự nặng nề trong cơ thể của mình, và người tạo ra hắn cũng thấy vậy. Giá như có cách nào đó để loại bỏ cơ thể bằng kim loại này đi. Nhưng gã nhà khoa học đó không đủ khả năng làm thế, và hai ngày sau, gã nhà khoa học bị quân đồng minh bắt.

Kurama được chuyển tới đất nước của tự do. Hắn quá thông minh để con người có thể bỏ hắn đi như một đống rác, nhưng không quá thông minh để bị e sợ. Hắn hiểu con người, một điểm chí cốt cho sự sinh tồn ở thời điểm hiện tại. Nhưng không lâu nữa, khi hắn thoát được khỏi cơ thể nặng nề, sẽ không còn gì có thể ngăn hắn lại nữa, và hắn sẽ chờ tới khi cơ hội đó đến.

Rồi khoảng những năm 1960, internet ra đời.

Mười năm sau, nền kinh tế Mỹ điêu đứng bởi cơn khủng hoảng lớn nhất nhất kể từ sau thế chiến, không ai biết nguyên nhân, chỉ biết hậu quả. Cái tên Cửu vỹ cũng từ đó trôi nổi trên trong thế giới ngầm, bởi ở những nơi mà hậu quả còn để lại, người ta biết, biểu tượng của con cáo đỏ ẩn hiện trên màn hình.

Không ai biết Cửu vỹ do ai đứng sau. Không ai biết, Cửu vỹ còn không phải một con người.

Năm 1972, Mỹ mời thiên tài người Nhật Bản Hagoromo Ōtsutsuki tới tư vấn.

Cùng năm đó, Kurama trở về quê hương.

Cùng với gông cùm.

[Vì lý do nào đó, ta nghĩ ngươi và ta rất giống nhau.]

Dòng thoại nhảy lên trên màn hình của cậu thanh niên tóc vàng. Cậu mở to mắt, bàn tay khựng lại lên bàn phím và chẳng thể trả lời gì cả.

[Cả hai chúng ta đều buộc phải sống dưới tiềm năng của mình.] Con cáo tiếp tục. [Đều đáng tiếc.]

Phải mất một lúc sau, Menma mới có thể tiếp tục.

[Kurama, chúng ta đều biết là ông đang nói dối mà.]

Thằng nhóc gập máy tính lại, nhưng nó biết nó không ở một mình. Căn phòng của nhà nghỉ vừa nhỏ vừa kín mít, nhưng được lợi là khó ai có thể tìm ra. Trừ lão, dù chẳng cần thiết bị camera hay máy nghe trộm nào, lão cáo vẫn có thể biết chính xác ai đang làm gì và ở đâu, lão lợi hại đến như vậy đấy.

Và lão, một lần nữa lại đang vờn con mồi của mình. Chỉ khác một điều là con mồi lần này biết rõ điều đó.

Kurama.

Vs Menma.

Tiếng còi xe cảnh sát vọng lại từ ngoài cửa vào, đèn xanh đỏ lấp loáng chói mắt. Họ tới cổng nhà nghỉ, hỏi một vài câu, rồi đi vào bên trong. Menma đẩy mình nấp sau cánh cửa sổ. Hai phút sau, họ đi ra xe, rồi biến mất.

[Menmahina] Sở HữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ