-4-

1.2K 120 2
                                    

Tên Taehyung lang thang mãi không có chỗ tựa lưng qua đêm, cũng đành mò về chỗ nhà của Yoongi ăn bám thêm bữa nữa, lại gặp trúng cảnh cậu say bí tỉ đứng trước cửa nhà lẩm bẩm...

"Không vô nhà mà làm gì ở đây vậy ?"

Cậu quay sang nhìn hắn chằm chằm, rồi đưa tay áp vào mặt hắn, đôi mắt híp thở ra hơi bia nồng nặc...

"Nhà ai thì người đó mở cửa chứ !"

"Không phải nhà cậu à ?"

"Nhà tôi hả ? Mật khẩu là gì ta ?"

Cậu đưa tay bấm hàng số trong mờ ảo, sai đến những ba lần. Hắn vắt tay lên trán thở dài...

"Số mấy để tôi bấm cho..."

"Số hả ? Số 9 nè, số 3, rồi lại số 9, sau đó là số 5, rồi tới số 1, số cuối là số 6..."

Sau khi mở cửa, Yoongi vươn vai bước vào nhà, giày dép quăng tứ tung, đến quần áo bảo nóng nực nên cũng cởi ra hết sạch. Cậu loã thể lăn trên giường ngủ. Hắn nhìn chỉ biết ti hí mắt rồi quay lưng, cơ mà cặp đào kia lộ ra trông cuốn quá, đến độ nhìn xong hắn phải liếm môi chùi mép, nuốt nước bọt ừng ực. Hắn kéo chiếc chăn đắp lên người cậu che đi cái sự rù quến đang cố gắng thao túng "thằng nhỏ" của hắn trỗi dậy...

"Cái tên đó là nam, không được hứng lên lúc này..."

Hắn đi một vòng nhà như đứa trẻ, cố gắng không nghĩ đến, rồi lại lục tủ đồ, kiếm thứ bỏ bụng. No nê rồi thì nằm dài trên chiếc sofa thiu thiu ngủ. Nhưng giấc ngủ nào được trọn vẹn, Yoongi hở tí lại nói mớ, xong lại cuộn mình khóc thút thít như một đứa trẻ, xong lại im lặng, rồi bất giác cười...

Sáng hôm sau, cậu thức dậy trong uể oải, đầu thì vừa đau vừa choáng, cậu nhìn về phía bếp, hắn bước ra, hai tay vừa bưng vừa thổi đi về phía cậu...

"Canh giải rượu."

"Sao anh vô đây được ?"

"Cậu cho tôi vào.. không nhớ à ? Mặc đồ vô đàng hoàng đi rồi kể cho nhớ..."

Hắn quay lưng đi để cậu tự mình "bình tâm" suy nghĩ lại. Cậu chỉ biết gãi đầu, gương mặt ửng đỏ lên vì ngại, tay với lấy bộ đồ hắn tốt bụng xếp sẵn đặt cạnh giường rồi thập thò chạy một mạch vào nhà vệ sinh để thay đồ.

Cậu bước ra, con mắt đảo lia đảo lịa không dám nhìn hắn. Hôm qua chưa đến 10 lon mà lại sau bí tỉ thế không biết, thà là vào nhà một mình, hắn lại từ đâu xuất hiện, bao nhiêu tật xấu, bao nhiêu cái thứ ngọc ngà trên người cậu lại phô ra cho hắn thấy rõ, xấu hổ không còn chỗ chui...

"Thấy hết rồi, ngại gì nữa ? 'Đằng ấy' cũng được phết..."

"Đã đường ai nấy đi sao còn quay về đây ?"

"Không có chỗ trú, ở đây an toàn..."

"Hôm qua, coi như là đêm cuối cùng tôi cưu mang anh, hôm nay làm ơn biến khỏi đây và cũng đừng quay lại, có gặp thì lơ nhau mà sống."

"Vậy à ? Tự nhiên cái có ảnh luật sư Min say xỉn toàn thân loã thể trong điện thoại tôi nè !"

Cậu trợn tròn mắt, đúng là cái tên lưu manh ưa dở trò thủ đoạn. Giờ có trốn đằng trời cũng không che dấu được cái nỗi nhục nhã đó. Cậu lại nghĩ sao tửu lượng tối qua kém thế, chẳng có miếng tỉnh táo nào để nhận diện hắn...

[Taegi] Bí Mật Của Ông ChủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ