Em bị gã bóp chặt cổ đến mức không tài nào tiếp nhận được không khí. Hai tay liên tục vỗ vào người gã, giãy giụa phản kháng rất mãnh liệt.
Hai mắt bắt đầu nhoè đi không nhìn rõ được phía trước, ý thức dần mất đi. Biết được em đang đứng trước cửa tử, gã mới buông tha cho chiếc cần cổ của thiếu nữ.
Em hai tay xoa nhẹ cổ mình, hớp lấy từng ngụm không khí nhanh hết sức có thể, ho thêm vài ba bốn cái, cả mặt nhăn nhó nhìn gã. Đầu óc em trống rỗng, không thể nghĩ ra câu hỏi nào để chất vấn gã. Đại loại như vì sao gã làm vậy? Sao gã biết được tên của bố em? Những câu hỏi đó, em không tài nào nghĩ ra được để hỏi. Ngược lại, JungKook thì có quá nhiều chuyện để nói.
"Cô biết rõ mình đang đối mặt với ai. Nên hãy thành thật trả lời cho tôi biết. Kim WonRae đang ở đâu?"
"Tại sao chú lại hành động thô lỗ như vậy chứ? Tôi là đồ vật hay sao?" - Em quát lên, vùng vẫy trên giường. Cả gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
"Cô đừng có giả vờ như mình không biết! Bốn năm trước cô đã hai mươi tuổi rồi còn gì? Chẳng lẽ lại không rõ được hành tung của bố mình? Hãy trả lời trọng tâm đi."
"Tại sao chú muốn biết về bố của tôi chứ? Chú có quan hệ gì với bố tôi?"
Không nhận được câu trả lời của gã. Em bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nếu như không quen biết với bố em, thì sao lại rõ họ tên bố em như thế? Não bộ thông minh của em nhảy số. Liệu có phải JungKook đang nhận một vụ án liên quan đến bố của em hay không? Khi còn sống, ông ấy cũng không sống trong sạch, điều đó thì em rõ hơn ai hết.
"Chẳng lẽ..."
"Tôi biết cô đang nghĩ gì. Và những gì cô nghĩ đều đúng cả rồi đấy. Tôi sẽ tống ông ta vào tù, chắc chắn sẽ không để ông ta có ngày được thấy ánh mặt trời của tự do. Tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi."
Đôi mắt em rưng rưng nước, nhìn vào ánh mắt gã rồi lại nhìn vào nòng súng mà gã đang chỉa vào mình. Gã thật sự rất căm hận bố em. Bố em quả thực có rất nhiều kẻ thù, nhưng chẳng thể ngờ lại gần em đến như thế.
"Tiếc cho chú quá. Ông ấy đã không còn trên đời nữa rồi. Xin lỗi vì đã khiến chú thất vọng."
"Cái gì?"
"Nếu chú muốn giết, thì cứ giết đi. Làm ơn đưa tôi đi gặp ông ấy đi."
Ngón trỏ của gã co lại đôi chút, dường như suýt thì bấm còi. Gã không ngừng nghĩ về người vợ đã mất của mình. Nếu như không vì ông ta thì giờ này gã vẫn hạnh phúc bên người vợ xinh đẹp mà gã yêu, con gái của gã đã có một người mẹ yêu thương nó thật nhiều.
Ami bước xuống giường, gương mặt xanh xao vì cơn đau từ vết thương ở lưng vừa bị gã làm ảnh hưởng đến. Tay em cầm lấy thân súng, ấn sát vào trán mình, gương mặt giàn giụa nước mắt nhìn gã.
"Bấm cò đi!"
Gã chau mày, thay vì hỏi gã vì sao lại tìm đến em để trút giận, oán trách. Thì em lại tạo cơ hội cho gã giết em. Em ngay cả chết cũng không sợ, khí chất này của em sau này sẽ thành tội phạm hay sẽ thành một người chính trực đây?