Phần 49

133 17 0
                                    

(Park Chaeyoung)

Tôi đi theo Lisa rời khỏi công viên, trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện, nào là phải nói gì đó, phải ngăn cản cậu ấy... Thế nhưng mỗi khi mở miệng định nói thì thứ thoát ra ngoài chỉ có không khí.

"Cậu định đi theo tớ đến bao giờ hả?" Lisa quay lại và nói với tôi.

"Quay về đi" Cuối cùng tôi cũng nói ra được.

Lisa ngoảnh mặt đi chỗ khác, có vẻ như đã hạ quyết tấm, tấm lưng vui tươi mọi khi của cậu ấy giờ chẳng còn chút sức sống nào hết.

"Lisa... giận bố mẹ đến thế sao?" Tôi bất giác hỏi. Tôi đã nhiều lần để ý đến chuyện đó, nhưng chưa bao giờ hỏi.

Trước đây mỗi khi tôi đề cập đến vấn đề này là Lisa đều nhanh chóng chuyển đề tài, cứ như đang muốn né tránh vậy.

"Ừ... Quan hệ của tớ với họ, nói sao nhỉ, không tốt...." Lisa thở dài nói. Vừa rồi có lẽ là lần đầu tiên tôi được nghe những lời thật tâm của Lisa, một giọng nói thật yếu đuối.

"Từ lúc còn nhỏ đến giờ tớ đã luôn ghét căn nhà đó. Bố mẹ tớ suốt ngày cãi nhau vì stress, tớ không có nơi nào để đi. Sau khi họ ly hôn, tớ thành nơi để ông bố trút giận, cảm giác còn tệ hơn so với trước"

Tôi hít một hơi. Tôi không hề biết việc bố mẹ Lisa đã ly hôn.

"Nhà Chaeyoung thì hoàn toàn ngược lại, tớ nói đúng chứ? Khi nãy tớ bảo Chaeyoung không hiểu được là ám chỉ chuyện đó. Quả thực cậu không thể hiểu phải không?"

Lisa quay lại nhìn tôi, nét mặt đầy nghiêm túc, người ta chỉ thấy biểu hiện này của Lisa vào những lúc cậu ấy thi đấu.

"Cậu nên về mau đi. Giờ này hẳn họ đang lo lắng cho cậu lắm đấy"

Tôi đứng sững lại. Một lần nữa Lisa quay về phía trước và lầm lũi cất bước. Bóng lưng đeo ba lô của cậu ấy rời khỏi tôi một lúc xa, dần dần hòa làm một với màn đêm đen rồi cuối cùng là hoàn toàn biến mất, không còn nhìn thấy chút gì nữa

Lisa đã bỏ đi rồi. Trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi lo, rằng có thể cậu ấy sẽ cứ thế mà không trở về. Tôi rất muốn đuổi theo, rất muốn ngăn cậu ấy lại. Nếu Lisa không dừng bước thì ít nhất tôi vẫn muốn đi cùng cậu ấy. Tôi không muốn để Lisa một mình. Tôi sợ rằng nếu tôi cứ để cậu ấy đi một mình như thế, không chừng cậu ấy sẽ chết mất. Lisa rất dễ cảm thấy cô đơn, cậu ấy giống như một chú thỏ vậy, mỗi khi chỉ có một mình, chú thỏ ấy sẽ trở nên rầu rĩ và chết đi.

Nhưng rồi nếu tôi đột nhiên biến mất thì bố mẹ tôi sẽ nghĩ gì đây. Còn Jennie, Jisoo và Jungkook nữa. Phải nói với mọi người. Nhưng tôi lại không mang theo điện thoại. Không mang cả ví.

Phải chi, chỉ là giả tưởng thôi, phải chi có đến hai tôi, tức là có thêm một tôi nữa, thì tình huống này sẽ được giải quyết ổn thỏa. Tôi ở đây lúc này sẽ đuổi theo Lisa, còn một tôi nữa sẽ quay về nhà. Như vậy sẽ không ai phải buồn cả, đó là cái kết viên mãn nhất, chỉ có điều.......

Đó là một việc bất khả thi.

Xin lỗi....

Tôi nhủ thầm trong lòng, rồi ngẩng đầu lên. Bóng dáng của Keita vẫn còn trong tầm mắt tôi

[Chaelisa] Và Rồi Tháng Chín Không Có Cậu Đã TớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ