Phần 51[Ngày thứ hai]

120 15 1
                                    

(Park Chaeyoung)

Thứ Sáu, ngày mười bảy tháng Bảy, mười giờ sáng

Ngày thứ hai.

Tối hôm qua chúng tôi đã trú lại ở một tiệm cà phê manga. Lisa bảo rằng cậu ấy được Jennie cho nơi đó, ban đầu tôi có hơi e ngại, nhưng vào trong rồi mới thấy cũng không đến nỗi tệ. Chúng tôi được phép sử dụng phòng tắm. Thậm chí là khi nhìn thấy bộ đồng phục của tôi anh nhân viên trong tiệm cũng không xét nét gì. Việc này tôi không nói cho Lisa nghe bởi tôi có cảm giác cậu ấy sẽ không thích chuyện để lại dấu vết như thế.

Khi nhìn một vòng quang cảnh của thị trấn xa lạ, tự nhiên trong lòng tôi dấy lên một cảm giác tội lỗi muộn màng vì đã bỏ nhà đi cùng với Lisa. Giờ này hắn gia đình tôi đang đổ xô đi tìm, thậm chí còn đệ cả đơn báo mất tích. Cả Lisa cũng biến mất, ở trường học chắc là đang ầm ĩ lắm.

Chợt nhận thấy Lisa muốn nói gì đó, tôi bèn gấp gáp cất bước vượt lên trước. Giờ này mà nhớ nhà thì hãy còn hơi sớm.

Sau khi ra khỏi "thị trấn” được một ngày thì chúng tôi đi bộ dọc theo đường quốc lộ, ở phía ngoài là xe ô tô đang chạy qua nườm nượp. Trời hôm nay nhiều mây, thế nhưng
cái nóng của mùa hè vẫn không chút nào thuyên giảm, mồ hôi tuôn như thác chảy dài trên da tôi. Tôi vừa thấy nóng vừa thấy mỏi chân vậy mà Lisa không nói năng gì. Người ghét vận động như cậu ấy vào lúc như thế này lại đặc biệt tỏ ra không muốn chịu thua.

Vượt ra khỏi sự huyên náo của nơi đô thị, cảnh vật dần trở nên khác hơn. Không đến mức là cảnh nông thôn nhưng rất yên bình, có chút giống Futamachi. Ở cuối con đường này là biển. Tôi biết, dù chưa đến đó bao giờ.

"Jennie ấy.” Tôi sực nhớ ra một chuyện. “Thật ra cậu ấy muốn đi biển cơ, nhưng rồi lại thôi."

"Biển ư?” Lisa trả lời chậm chạp làm tôi phì cười

“Nếu Lisa không bảo muốn đi leo núi thì Jennie lập kế hoạch đi biển rồi đấy.”

“Vậy là lỗi của tớ à.” Lisa cười khổ đáp, sau đó đột nhiên lại tỏ ra nghiêm nghị, dường như cậu ấy cũng vừa mới nhớ ra chuyện gì đó.

“Nhắc đến Jennie mới nhớ.”

Tôi “Ừm” một tiếng, nhẹ nhàng tiếp lời Lisa.

“Chaeyoung này.”

“Hửm?”

“Jennie ấy”

“Sao cơ?”

"Jennie..."

“Hả?”

Hai chúng tôi lặp đi lặp lại cùng một từ với sắc thái khác nhau cứ như hai cái máy bị hỏng. Lisa mở miệng, có vẻ định nói “Jennie ấy” thêm một lần nữa, thế nhưng cuối cùng lại quay mặt đi chỗ khác.

[Chaelisa] Và Rồi Tháng Chín Không Có Cậu Đã TớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ