“Thịch thịch thịch”Kazuma có 1 giấc mơ rất dài. Trong mơ anh đứng ở trên sân khấu, mặc một chiếc áo sơmi màu đỏ rượu, đang hát một bài tình ca. Dưới đài đen nhánh một mảnh, thấy không rõ là có người xem hay không. Anh say mê ở bên trong tiếng ca của chính mình.
“Thịch thịch thịch”
Ca khúc kết thúc, nhưng Bass một lần nữa lại nổi lên, Kazuma lại hát một lần. Dưới đài tối om giống như vực sâu, anh hát thực ra sức, lại không chiếm được bất luận đáp lại nào.
“Thịch thịch thịch”
Anh hát một lần lại một lần.
Bass không ngừng.
Anh giống như là một cỗ máy bị lên dây cót mà ca hát.
Anh muốn dừng lại, nhưng dừng không được.
“Thịch thịch thịch”
Kazuma ý thức được mình bị bóng đè. Anh dùng sức giãy giụa, rốt cuộc từ cảnh trong mơ trói buộc tránh thoát ra tới.
“Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch!” Thì ra là tiếng đập cửa.
Kazuma tưởng xuống giường đi mở cửa, nhưng cơ thể không nghe sai sử. Anh chà xát mặt, để cho chính mình tỉnh táo chút.
Anh đang ở nơi nào? Đây là một căn phòng rất xa lạ, nhưng tựa hồ lại có một ít quen thuộc.
“Thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch!” Tiếng đập cửa càng thêm vội vàng.
Kazuma hai chân nhũn ra, miễn cưỡng chống đỡ mở ra cửa phòng.
“Sao bây giờ cậu mới mở cửa? Ngủ rồi?” Là người Trung Quốc?
Nhân viên ở trên trán của Kazuma “Tích” một tiếng, người nọ nhìn thoáng qua, “36.6, có nơi nào cảm thấy không thoải mái không?”
Kazuma mờ mịt mà lắc đầu.
Sau đó lại từ xe đẩy bên cạnh lấy ra bình đựng và tăm bông, nói Kazuma há miệng, dùng tăm bông nhanh chóng quét sơ qua cổ họng của Kazuma, thuần thục mà bỏ vào bình đựng.
Kazuma muốn hỏi người kia cái gì, nhưng người kia lại hướng Kazuma phất tay, ý bảo cậu vào nhà, sau đó đẩy xe rời đi.
Kazuma đóng cửa lại, bình tĩnh trong chốc lát, lại lần nữa mở cửa.
Ngoài cửa là hành lang trống vắng thật dài, có rất nhiều phòng, mỗi cái cửa phòng đều có ghi số.
Nơi này là khách sạn sao? Mình vì sao lại ở khách sạn?
Ký ức cuối cùng của Kazuma dừng lại ở lúc mình đang đưa Hàm Giang đi sân bay, sau đó hai người giống như đã bị tai nạn.
Kazuma lúc này mới bừng tỉnh, thật nhanh đi tìm điện thoại của mình. Anh lấy ra điện thoại ở phía dưới gối đầu, vậy mà lại là chiếc Iphone cũ nhiều năm trước của anh. Kazuma ở trong lòng hồ nghi không ngừng.
Anh muốn gọi điện thoại cho Tăng Hàm Giang, nhưng trong danh bạ lại không có số của cậu.
Anh muốn nhắn WeChat cho Tăng Hàm Giang, nhưng di động căn bản không có WeChat cái APP này.
Anh mở ra album điện thoại, album chỉ có chính mình, người nhà, Caelan, Mika, William, thậm chí là ảnh của bạn gái cũ.
Không có Tăng Hàm Giang. Tăng Hàm Giang chỉ tồn tại ở trong trí nhớ của anh.
Kazuma ngơ ngác nhìn vào điện thoại, mình còn ở trong mơ sao? Mình lại bị bóng đè sao?
Anh nhìn xung quanh bốn phía, nhớ tới nơi này là khách sạn cách ly trước khi anh tham gia sáng tạo doanh. Trang hoàng bày biện đều rất giống.
Kazuma một trận choáng váng, đầu đau như muốn nứt ra.
Trên màn hình di động lập tức biểu hiện thời gian.
Ngày 20 tháng 12 năm 2020.
YOU ARE READING
"KAZUMA × CUP" Chúng ta yêu nhau, sau đó thì sao?
FanficLink:https://zenmehuijia.lofter.com/post/4c63635c_1cc2fafd9 Truyện mang về chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng reup hay mang đi bất kỳ đâu. Trình độ dịch vẫn tệ như cũ, nhưng đói fic nên bất chấp tất cả, mong mn sẽ thích.