CHAP 4: Âm hồn bất tán :'))

5.1K 833 175
                                    

-" Ara~ con trai à, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi ư?!"

Kuiko lấy khăn chấm nước mắt, ôi ông trời ơi, con trai tôi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Cuối cùng nó cũng để mặt thật ra đường rồi :'))

-" Ahaha....ha...à mà mẹ này, vứt hết đống đồ trong tủ đó giúp con được không?"

Takemichi chỉ biết cười trừ, rồi chợt nhớ đến cái tủ quần áo của nguyên chủ. Cả nhà Hanagaki nghe câu này liền cứng đờ lại, ôi vãi thặc, cậu chủ Takemichi yêu nghèo còn hơn yêu nước mà giờ chịu vứt đống đồ đó ư??!

-" CẬU CHỦ CUỐI CÙNG CŨNG CHỊU THAY ĐỔI RỒI, OA..OA....!"༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽

Nhà Hanagaki lại một lần nữa náo loạn, ai cũng chạy qua chạy lại, người thì đập đầu vào tường, người thì ôm trụ mà khóc, người thì diễn hăng say tốn hết ba hộp giấy mới lau hết nước mắt.

-' Ủa gì vậy? Mới trốn trại hả???' :-D

Cái cảnh này đã chính thức kinh động đến bảo bối rồi, tưởng trong nhà này có mình cái thằng hồ ly kia bị điên, ai ngờ điên cũng là bệnh truyền nhiễm, ủa giờ có trend điên theo phong trào hả mọi người :-)

-" Được được, được hết á con yêu, chỉ cần con muốn gì ta cũng cho con hết! À mà xíu nữa nhớ đi mua lại quần áo nha con!"

-" Dạ vâng~"

-" Thôi vào ăn đi hai cha con!"

Senjiku cưng chiều nói với con trai mình, sau đó ba người bước đến bàn ăn và ngồi xuống, nãy giờ họ đã quên mất trên bàn ăn còn có 1 thằng con trai nữa, khiến Tensuji ăn bơ ngập mồm. :))

-" Bố mẹ bơ anh thì không nói, nhưng sao đến cả em cũng bơ anh vậy Michi cưng!!!" ༎ຶ‿༎ຶ

Tensuji chạy lại gần chỗ của cậu, một phát ôm cậu lọt thỏm vào lòng mình, còn Takemichi thì đang hoang mang Hồ Quỳnh Hương.

Hoang mang vì sao thằng này ôm mình là chuyện xưa rồi, hoang mang là cái nền phía sau ổng ý.

-' Ê hệ thống!!!'

『Mỗi lần nghe kí chủ gọi là thấy nguy rồi :))』

-' Cào l** mày giờ :))'

『À dạ hoy, người nói đi :'((』

-' Cái chi đằng sau lưng ông anh tao vậy??? Cái gì mà hoa hồng giữa bầu trời đêm huyền bí rồi kim tuyến tùm lum nữa, nhìn ngứa mắt quá!' :))

『Cái đó là hào quang nhân vật chính đấy kí chủ, nhân vật chính đều có những hào quang 'tuyệt đẹp' đó, còn nhân vật phụ thì hào quang nhìn hơi tội chút. Mà người cũng có á, có cần hệ thống bật lên khôn-』

-' Thôi thôi tao xin, nhìn mà nhức cả con mắt :))'

『Vâng (˘・_・˘)』

Nói vậy chứ hệ thống đang rất muốn bật cái hào quang sáng chói của Takemichi lên đây, nhưng sợ ăn đạn ngập mồm lắm nên thôi. Gì chứ mới thay cái màn hình mấy tỷ mà để bị bắn nát lần nữa là ăn c*t luôn :))

Takemichi vẫn tiếp tục bơ ông anh nhà mình mà ăn sáng, nói thật ra là đang né cái hào quang nhìn mà nhức cả con mắt kia thôi.

[ Alltake] Hệ thống! Cho ta xin một vé về lại Sao Hỏa!!! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ