"Nó không phải là bức tranh đầu tiên của tôi."
Yuta sửa lại, nhấp từng ngụm nhỏ trong ly, nhấm nháp từng ngụm rượu.
"Nhưng ở một khía cạnh nào đó, thì hiện tại nó là như vậy. Anh ngừng vẽ khi nào?"
Sicheng lắc ly của mình, không hoàn toàn để ý đến chất lỏng trong ly.
"Một vài năm trước đây."
"Tôi hy vọng anh sẽ không dừng lại nữa."
"Để xem," Yuta thừa nhận, "nhờ có cậu, mà tôi nghĩ, tôi thậm chí có thể thành công."
Sicheng cười toe toét. "Tôi có thể xem những gì anh vẽ được không?"
"Ừ," Yuta đứng dậy khỏi chiếc ghế dài và giúp chàng model đứng dậy, dẫn cậu đến phòng của mình ở bên kia hành lang. Nơi làm việc của Yuta siêu lộn xộn, những ống vẽ vương vãi trên sàn kèm theo những vết loang lổ đầy màu sắc.
"Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy như thể một cơn bão đã đi qua phòng," anh khẽ nói, hơi xấu hổ.
Mặc dù vậy, Sicheng không bận tâm, thay vào đó cậu nắm lấy tay Yuta.
Yuta bỗng trở nên lo lắng. Anh sợ phản ứng của Sicheng, anh lo rằng không biết cậu có thích bức tranh này không bởi anh đã không vẽ suốt vài năm. Yuta tự hỏi bản thân rằng, từ khi nào ý kiến của một người bạn xa lạ lại bắt đầu quan trọng với anh đến vậy. Những hạt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán và lòng bàn tay anh, và Sicheng cảm nhận được điều đó, cậu chặt tay Yuta để trấn an.
"Đừng lo lắng," cậu thì thầm nhẹ nhàng. Nhưng điều đó không làm dịu cơn bão trong lòng Yuta dù chỉ một chút.
Yuta mong đợi nhiều thứ, ví dụ như một phản ứng. Nhưng nó không hoàn toàn như thế này. Sicheng nhìn chằm chằm vào bức tranh của anh, một bức tranh đơn giản, với rất nhiều sự trân trọng và ngưỡng mộ trong ánh mắt, mắt cậu dường như lấp lánh những ánh sao, và Yuta bất giác đỏ bừng mặt.
Đó là một bức tranh về cảnh sắc đô thị. Với những sắc xám xếp chồng lên nhau, của thành phố khi trời giăng kín những đám mây xám xịt, với những giọt mưa nặng hjt, mắt người ta sẽ tập trung vào điểm sáng nhất là những chiếc lá rụng đỏ của những cái cây gần đó. Các sắc thái màu đỏ tươi, đỏ tía, đậm, nổi bật trên nền. Những con đường trong bức tranh phủ đầy những chiếc ô đen và nâu của những con người bận rộn. Mặc dù bức vẽ chỉ có những gam màu đơn điệu, nhưng tác phẩm trông sống động như thật thật. Và thật thú vị làm sao, đó là quang cảnh từ quán cà phê nhìn ra.
"Nó thật đẹp." Sicheng trố mắt. "Yuta, anh thật tuyệt vời! Thế mà anh nói với tôi rằng tài năng của anh đã mai một đi ít nhiều!" Cậu bế Yuta lên và xoay anh ta trong sự phấn khích, khiến người mẫu bối rối.
"Tôi rất tự hào về anh!" Những lời nói của Sicheng chứa đựng sự chân thành, và khi âuy, Yuta đã nghĩ rằng có thể, chỉ là có thể thôi, rằng bắt đầu vẽ tranh laj không phải là một ý tưởng tồi.
"C-cảm ơn cậu." Yuta lấy lại bình tĩnh, anh nở một cười thật tươi.
"Tôi đã không thể làm điều đó nếu không có cậu."
-
"Anh có thể kể cho tôi nghe về muse của anh được không?" Sicheng hỏi.
Chàng model thường xuyên xuất hiện trong căn hộ của Yuta, nhiều như thể họ là bạn cùng phòng.
"Đó là người quan trọng đối với tôi. Người ấy khiến tôi nhìn thế giới bằng những màu sắc mới hơn, tốt đẹp hơn."
Sicheng gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. "Anh có nhớ người ấy không?"
"Đôi khi." Yuta suy nghĩ cẩn thận. "Nhưng chỉ đôi khi thôi. Người ấy đã bỏ rơi tôi vào ngày quan trọng nhất của tôi, mà không một lời từ biệt."
Sicheng cau mày và Yuta tiếp tục, "Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi."
"Anh có giận người ấy không?"
"Lúc đầu thì có chứ. Tôi đã rất tức giận. Tôi đã bảo rằng người ấy hãy quên tôi đi, hãy giả vờ như chúng ta không quen nhau, nhưng giờ tôi đã hiểu quyết định của người ấy. Tôi đoán tình yêu thực sự làm chúng ta mù quáng."
Họ để ngỏ câu chuyện ở đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
yuwin - rekindled. / trans
Fanfictiongã hoạ sĩ và chàng model. ------ rekindle ( v ): thắp sáng. ------ oops mình là xxmeizxx đây ^^ + // bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup. // @eyeronicmuch