"Vài người có thể làm trái tim bạn tan vỡ nhưng bạn vẫn yêu, yêu họ đến từng mãnh vỡ".
"Busan, ngày năm, tháng bảy, năm hai không mười chín.
Park Jimin em nhớ anh, Jeon Jungkook, nhớ rất nhiều, nhiều đến nỗi không thể diễn tả bằng lời được.
Anh biết không? Hôm nay em đã một thân một mình lên bệnh viện Seoul để khám bệnh vì tháng trước em đã bị chảy máu cam và sốt rất nhiều. Em chỉ tưởng mình có bệnh nhẹ một chút thôi vì từ nhỏ đến giờ cơ thể của em lúc nào cũng yếu và dễ mắc bệnh. Bác sĩ chỉ đưa cho em hồ sơ bệnh án và tờ giấy xét nghiệm nhỏ rồi mỉm cười với em, bác ấy cười thật hiền rồi ôm em một lúc rất lâu. Em còn tưởng tượng ra khung cảnh nếu có anh lúc đó nữa. Anh sẽ đá lưỡi vào khoang miệng mình rồi đến đấm vào mặt anh ta luôn nếu anh ở đó đúng không Jungkookie? Vì em biết anh yêu em rất nhiều, rất nhiều mà. Mãi đến lúc sau bác ấy chợt lau nhanh đi giọt lệ trên khóe mắt rồi vội chào em và rời đi thì em mới nhận ra giấy báo tử của em nằm gọn gàng trong tay của chính em cả rồi.
Em bị ung thư máu Jungkook à... Em không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa vì là giai đoạn cuối rồi. Em sẽ tiếp tục mạnh mẽ sống vì anh, Jeon Jungkook, em hứa đấy. Em đang khóc nhưng hầu như em chẳng phát ra tiếng nấc nào như khi em ở bên anh.
Em ước chúng mình có thể gặp lại nhau thêm một lần nữa, để em có thể nằm trong vòng tay của anh mà ngủ ngon lành chẳng cần nghĩ ngợi hay sợ sệt cho dù ngày mai có ra sao đi nữa. Em ước chúng mình sẽ nắm tay nhau đi khắp các con phố, em sẽ hét lên cho mọi người biết rằng anh là người yêu siêu tuyệt vời của em và em yêu anh rất nhiều. Em ước chúng mình có thể đi du lịch cùng nhau, cùng mua đồ đôi, cùng về "nhà" sau những giờ làm việc mệt mỏi ở bên ngoài. Em ước mình có thể hôn anh, ôm anh, nắm tay anh mỗi ngày. Em ước... hàng tỷ điều cùng anh.
Em không biết em có ích kỷ không khi em đòi hỏi nhiều như thế? Em không giận anh lâu được đâu Jungkook...
Em có linh cảm rằng chúng ta sẽ gặp nhau một lần nữa, nó vô cùng mạnh mẽ. Em không tin số phận đã an bài, em tin vào định mệnh mãnh liệt giữa anh và em.
"Anh là em, em là anh".
Em nói nhiều quá Jungkook nhỉ? Nhưng anh thích em vui vẻ như thế này mà đúng không? Em cảm nhận được điều đó vì anh lúc nào cũng cười khi thấy em như vậy. Em sẽ sống như bông hoa hướng dương, mạnh mẽ và luôn hướng về Mặt trời của em, Jeon Jungkook của em. Chỉ mong khi hai ta gặp lại, sự ra đi của em sẽ không khiến anh buồn nhiều.
Mong Thượng đế, khẩn cầu người nghe thấy tấm lòng con.
Mặt Trăng của anh,
Park Jimin".
-
Những ngày mưa u ám làm ta thường cảm thấy nó trôi thật chậm, không khí mang mùi đất trườn vào trong nhà, gió se se lạnh.
Jimin rải người trên chiếc ghế tre chải bông ấm cũ, cậu đang đợi hắn về. Jungkook và đoàn của hắn đã ra ngoài từ sáng sớm để thực hiện bộ ảnh mới ở cánh đồng hoa hướng dương cách đây gần mười cây số. Đã gần ba giờ chiều, có lẽ hắn cũng đã sắp về.
![](https://img.wattpad.com/cover/218176628-288-k908728.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookMin] Trời tháng Tám có mưa, người ấy đã ngủ chưa?
Fiksi PenggemarNote: Không H. Đến cùng, chúng ta vẫn là chúng ta. Chỉ có trái tim đã hoen rỉ ít nhiều, dù một thời ngược đường ngược gió để yêu nhau. SE. 05/08/2021: #4 - rain 09/07/2023: #3 - rain