CHƯƠNG 29. Biết người biết ta

92 13 0
                                    

Critttt...

Tất cả những gì Raytan có thể nghe thấy là âm thanh của ngòi bút Sezh viết nguệch ngoạc trên tờ giấy da khi cô làm bài tập.  Anh đã kiểm tra công việc của cô từ tối hôm trước, vì vậy hôm nay anh sẽ để cô tập viết những câu đơn giản.  Trong khi đợi cô hoàn thành bài tập, anh ngồi xuống trước mặt cô và quay lại nhìn chằm chằm ra cửa sổ lớn gần đó.

Sezh viết vài câu rồi dừng lại nhìn Raytan.  Cô viết thêm vài dòng, rồi lại liếc nhìn anh.  Cô biết rằng ban đầu anh ta không phải là một người đặc biệt nói nhiều hay phô trương, nhưng bất chấp thái độ lầm lì, anh ta dường như tỏa ra một luồng khí khác với bình thường.  Trên thực tế, anh ấy thậm chí còn im lặng hơn bao giờ hết, và phong thái của anh ấy cũng lạnh lùng hơn so với lần gặp mặt đầu tiên của họ.

Thái độ không hài lòng của anh ấy có phải là kết quả của việc bị buộc phải ngồi ở một nơi mà anh ấy không yêu thích?  Rốt cuộc, Lise đã nói trước đó rằng Raytan rất coi thường thư viện trong cung điện của họ.  Có lẽ khi đó không có gì ngạc nhiên khi biểu hiện của anh ta lại cáu kỉnh đến vậy.  Tuy nhiên, cô vẫn tò mò muốn biết chính xác tại sao một thư viện lớn như vậy lại mang đến cho anh sự bất mãn lớn đến vậy, nhưng cô lại thiếu can đảm để thảo luận về chủ đề này.  Thay vào đó, tất cả những gì cô có thể làm là thỉnh thoảng liếc nhìn anh với một ánh mắt tò mò.  Tuy nhiên, ngay cả điều đó cũng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn khi dạ dày của cô đột ngột kêu gào thể hiện sự tồn tại của nó.

"..."

Tiếng bụng kêu lên khiến cô bối rối vì nó lớn đến mức ai nghe thấy cũng có thể nghĩ đó là tiếng còi thuyền.  Sezh nghe rất to và rõ ràng, nên cô ấy nghĩ Raytan chắc chắn cũng nghe thấy.  Cô bối rối nhưng cố nhìn Raytan để xem phản ứng của anh.  Trông cô ấy lúc này thật thảm hại.

"Ừm... em vẫn chưa có ăn bữa sáng ..."

"..."

Cô ấy lặng lẽ tiếp tục,

"Em thường không có như thế này đâu..."

Raytan nhìn Sezh với ánh mắt khó hiểu trong khi gọi người hầu gái đứng gần đấy.  Theo dấu hiệu của anh, người người hầu gái mang những chiếc bánh ngọt thơm ngon và bánh quy trên bàn của họ.

Tôi không thể tin rằng anh ấy được phục vụ những thứ này.  Sezh tròn mắt ngạc nhiên.

"Ăn."

"Ah cảm ơn anh..."

"Đừng làm ồn."

À, anh ấy không muốn tôi ồn ào, không phải vì anh ấy lo lắng cho tôi.  Được thôi.

Sẽ không có chuyện Raytan lo lắng về việc Sezh bị đói.  Sezh nhận ra sự thật một lần nữa.

Nhưng, vẫn tốt hơn là anh để ý đến cô dù chỉ một chút...

"Em sẽ ăn nó ngon lành, anh trai."

Sezh bắt đầu ngấu nghiến một miếng bánh khá lớn, thưởng thức nó trong khi nhấm nháp một tách cacao ấm bên cạnh.

Nó có vị không thể so sánh với những gì tôi thường ăn.  Bạn chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được.  Những quả dâu tây to bằng hạt đậu mà Luna mang đến không thể sánh được với những quả dâu tây lớn trên chiếc bánh này, và những chiếc bánh quy ở bên này cũng được trang trí lên với những khối sô cô la lớn.

Một người vợ lẽ được sủng ái chắc chắn tạo ra sự khác biệt lớn vì họ có thể tận hưởng nhiều thứ mà cô không bao giờ có thể tưởng tượng được.  Đó là chủ đề không liên quan nhưng điều này khiến Sezh nhận ra rằng cô ấy đã bị đối xử tồi tệ như thế nào.  Tất cả những gì cô ấy đã ăn từ trước đến nay chẳng khác gì đồ ăn thừa nếu cô so sánh nó với món ăn trước mặt.

"Anh trai, anh không ăn bánh à?"

Khi cô đã ăn hết một nửa chiếc bánh, Sezh đã lém lỉnh giả vờ xin phần của Raytan để cô có thể ăn thêm.

"Ngươi có thể ăn của ta."

Câu trả lời đã rõ ràng.  Vậy thì không ăn cũng không sao, vì tôi sẽ ăn hết.  Đôi mắt của Sezh lấp lánh khi nhìn vào chiếc bánh.  Và đột nhiên quay sang tách trà trước mặt Raytan như đã được lấp đầy bởi cà phê đen.

Đúng vậy, anh đã trở thành người lớn.  Sezh cố nhớ lại tuổi của Raytan.  Ở Đế chế Denhelder, lễ trưởng thành được tổ chức vào năm mười bảy tuổi.  Raytan bây giờ mười tám tuổi, vì vậy anh ấy là một người lớn.

Trước khi trở lại mười hai tuổi, Sezh, người sắp bị Raytan chém, cũng đã trưởng thành.  Mười bảy tuổi.  Một người trưởng thành, không chỉ là thành viên của gia đình hoàng gia mà còn là một trong những quý tộc chưa bao giờ ra mắt xã hội khi mới làm lễ trưởng thành.

Yerena đã cố gắng đem bán Sezh cho một công tước già ngay khi cô đến tuổi trưởng thành.  Nhưng công tước đó đã chết ngay sau đấy.

Khi đó, Sezh đang bận kiếm cớ rời khỏi hoàng cung.

Tôi rất vội vàng vì nghĩ rằng mình có thể bị bán cho một cụ ông hơn tám mươi tuổi.  Tôi vừa mới trở thành một người lớn và tôi không có chỗ dựa để đứng vững.

Nhưng mọi thứ đã bị hủy hoại vì ai đó cứa vào cổ tôi.

Nhưng dù sao đi nữa, tôi không thể lặp lại điều tương tự vì tôi đã trở về quá khứ 5 năm. Và bây giờ. Đây không phải là lúc để tôi mất trí vì Kazaki như thế này.

Sezh, người đã nuốt trọn chiếc bánh xuống với tốc độ kỷ lục, cẩn thận mở miệng sau khi ăn xong miếng bánh cuối cùng trong miệng.

"Anh trai, người thích cái gì?"

"Hả?"

"Em chỉ tò mò."

Đó là một câu hỏi đột ngột, nhưng tôi đã đọc nó trong cuốn sách trước đây.  Biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng.  Tất nhiên, tôi không muốn chiến đấu.  Nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ cần phải biết điều gì đó để có thể có được sự ưu ái của anh ấy dễ dàng hơn.  Tôi đã không dám hỏi câu hỏi này trước đây, nhưng vì mọi thứ đã trở nên khác đi một chút, tôi nghĩ mình nên thử.

"Chà, em thích bánh ngọt và ca cao.  Em cũng thích đọc sách, còn anh trai thì sao...? "

"..."

"Đồ ăn hay một sở thích...?"

"Không có những điều như vậy."

"Thật ư?"

"Ta không thích bất cứ thứ gì."

[Novel] Búp Bê Yêu Dấu Của Bạo chúaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ