Chapter 9: Stay

559 62 28
                                    

“Đừng đi”

Đây là tất cả những gì Wave muốn nói, chỉ hai từ, sáu kí tự. ‘Ở lại’ dễ mà nhỉ, nhưng sao Wave cứ cảm thấy, nó thật khó khăn để cất lời. Sao em cứ thấy bất an, liệu rằng một lời này sẽ thay đổi mọi thứ chứ? Như thể rằng quyết định quan trọng nhất trong đời em, phụ thuộc hoàn toàn vào sáu chữ này.

Nhưng ngay trước khi em quyết định nói ra từ đó, trước khi em kịp có cơ hội mở miệng, Pang đã quay lưng rời đi. Chỉ mới vài phút trước thôi, mọi thứ như chỉ có mỗi hai người trên thế giới này. Chỉ làm một điều duy nhất là nhìn vào mắt nhau, tìm kiếm câu trả lời. Dù cho điều đó thật đớn đau, Wave vẫn yêu lấy nó. Em chỉ cần vậy thôi, chỉ muốn khoảnh khắc này, thuộc về riêng em và Pang, chỉ vậy thôi.
“Pang, đi thôi!” Tay nói sau khi buổi biểu diễn hòa nhạc kết thúc. Pang xoay người khi nhận thấy hiện thực cay đắng đến vậy. Cậu biết bản thân mình đã khóc rồi. Nhanh chóng gạt đi nước mắt, Pang bỏ đi. Cậu thật biết ơn P’Tay đã không hỏi thêm điều gì cả. Anh ấy chỉ ậm ừ gì đó rất khẽ khi bọn họ bước về phía lối ra.

Mình Wave vẫn đứng đó, hàng lệ tuôn rơi từ lúc nào nơi đôi mắt em. Em, chẳng bao giờ có cơ hội nói ra điều muốn nói. Thế giới của em lại lần nữa vỡ choang khi nhìn vào đôi mắt Pang, em không biết là vì lí do gì, nhưng thật đau.
Em vẫn có chút vui mừng vì Pang chịu để mắt đến em, nhưng nhìn thấy đôi mắt mờ sương kia, em biết nhất định là tầm nhìn của cậu ấy cũng chẳng còn rõ ràng nữa, mà em thì chẳng thể làm được gì. Em cứ đứng đó nhìn về phía cậu ấy, như thể trông thấy địa ngục hiện ra trước mắt khi nhìn Pang của em khóc, nhưng chẳng thể chạy lại mà giúp người em yêu lau đi những giọt nước mắt kia.

Giây phút Pang xoay người, mọi thứ vội tan ra như bọt bóng xà phòng. Đã từng là duy nhất của nhau, đã từng chỉ đặt lực chú ý lên một mình đối phương. Cảm giác từng có khi ở bên Pang vụn vỡ thành từng mảnh, thực tại vả em một cái thật đau, đem em trở lại với khán phòng đông đúc, nơi em đứng giữa hàng vạn người, nhưng vẫn cảm thấy cô đơn.

Vào cái lúc em vội vàng lau mạnh dòng nước nơi khóe mắt, và tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, thì em đã đánh mất cậu ấy rồi. Em mất tất cả rồi, chỉ trong chốc lát thế thôi, em có thể nhìn thấy chi chít mái đầu, nhưng lại chẳng có dáng hình của người em thương.

Em cứ chạy đi trong khi cố tìm kiếm người ấy, em cảm nhận được dù có quá nhiều thân ảnh va phải em, nhưng lại chẳng phải người mà em muốn ôm lấy, quá nhiều giọng nói nhưng lại chẳng nghe được thanh âm mà em muốn nghe, quá nhiều đôi môi đang cất lời, nhưng lại chẳng hề tìm thấy nơi em muốn đặt môi hôn.

Kể cả trước khi ý thức được việc em đã ra khỏi hội trường, em vẫn không thể tìm được cậu ấy. Tầm nhìn của em ngày càng mờ, đã không đủ sức nhìn rõ mọi chuyện nữa rồi, cũng không đủ sức tìm Pang của em nữa. Biết rằng là không thể, nhưng em là không muốn chấp nhật sự thật như vậy. Em muốn tìm Pang, muốn nói với Pang đừng đi.

Wave ngồi bệt dưới đất gần chiếc xe nào đó, tại nơi em đã hy vọng có thể tìm thấy Pang. Nhưng tinh cầu này hẳn là ghét em lắm, mới không cho em có cơ hội nào nhìn thấy người kia.

[PangWave][Transfic][Kiss]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ