Giang Trừng luống cuống nhìn a tỷ vừa thấy mình liền nước mắt như mưa. Trong tay nàng còn bế một đứa nhỏ, cậu nhóc thấy mẫu thân khóc cũng không kiêng dè gì mà gào ầm ĩ lên, tiếng khóc vang vọng cả hang động, dọa đến Ôn Tình và Tiết Dương đang ở bên trong chạy ra. Giang Trừng luống cuống tay chân ôm lấy Giang Yếm Ly, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng nàng, vừa làm vừa luôn miệng an ủi. Giang Yếm Ly trong vòng tay em trai mình cố gắng hít thở đều, mà ngoài cửa động bỗng vang lên tiếng lục đục, sau đấy mọi người lại lần nữa giật mình nhìn Kim gia chủ Kim Tử Hiên xuất hiện nơi cửa động. Kim Tử Hiên trố mắt nhìn Giang Trừng- người vốn dĩ đã chết nay lại chân tay lành lặn, luống cuống dỗ dành a tỷ nhà mình. Sau ba giây đánh giá, xác nhận Giang Trừng không có khả năng là oan hồn oán khí linh tinh, Kim Tử Hiên liền thẳng tay ném tiểu Kim Tích còn đang oa oa cho y, còn bản thân rất thản nhiên kéo lão bà vào lòng an ủi. Giang Trừng còn chưa xác định được là chuyện gì vừa xảy ra, chỉ theo bản năng ôm lấy đứa nhỏ mặc Kim Tinh Tuyết Lãng ấy nhẹ nhàng dỗ dành. Mà Kim Tích cũng như nhận thấy người đang ôm sẽ không hại mình, lại như một ràng buộc huyết thống vậy, đứa nhỏ trong vòng tay ấm áp của Giang Trừng vậy mà dần dần nín khóc, hai mắt to tròn sáng bóng tò mò nhìn vị thúc thúc kỳ lạ trước mặt. Giang Trừng cũng mỉm cười dịu dàng nhìn đứa nhỏ, hồi ức về những năm tháng kiếp trước chăm bẵm cho một Kim Lăng nhỏ bé lại ùa về, y cứ như vậy dỗ dành cho đứa nhỏ khó chiều này. Kim Tích cũng như cảm nhận được điều này, bỗng nhiên cười rộ lên, hai bàn tay bé nhỏ vốn nắm chặt trước ngực lại đưa lên, vỗ bẹp bẹp lên hai bên má Giang Trừng.
Kim Tử Hiên cũng hơi giật mình nhìn một màn này, tiểu bá vương ngày thường không thích người lạ, cũng nhất quyết không cho các bà vú động vào nay thế nhưng lại không khóc? Còn cười được? Ông trời của tôi, Giang Trừng sẽ không phải là thần thánh ông phái xuống để bảo vệ cho thế giới hai người của con và phu nhân đấy chứ? Con đội ơn ngài, cuối cùng cũng có người trị tiểu bá vương này! Kim Tử Hiên thầm nghĩ, không biết thằng nhóc Kim Lăng ở nhà có như em trai mình không nhỉ? Nếu có thì Giang Trừng nhất định là thần phù hộ của Kim gia rồi!
~~~~~~~~Tua nhanh~~~~~~~~~
Sau khi đã ổn định được tâm trạng của Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên liền đỡ phu nhân nhà mình ngồi xuống chiếc giường duy nhất trong động. Giang Yếm Ly vùng vẫy muốn đứng lên lại bị hắn ấn ngồi xuống, Giang Trừng cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng như an ủi, bản thân thì ngồi xuống một tảng đả kê sát bên. Giang Yếm Ly nhìn Giang Trừng thật lâu, bàn tay cũng siết chặt lấy cổ tay y, tựa như để chắc chắn rằng đây không phải một hồi ảo giác vậy. Kim Tích nhỏ bé nằm trong tay Giang Trừng một hồi lâu đã thiu thiu ngủ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn cuộn tròn trước ngực nắm lấy vạt áo y, cơ thể nhỏ bé ngoan ngoãn nằm trong lòng cữu cữu. Giang Trừng cũng rất dịu dàng dỗ đứa nhỏ, hình ảnh như từ mẫu này quá chói mắt, Tiết Dương ở bên cạnh nhìn bỗng nhớ đến ngày xưa cũ Trừng ca cũng là dỗ dành bản thân như vậy, khóe môi cũng nhịn không được nâng lên.Giang Yếm Ly nhìn y thật lâu, bỗng như nhớ ra điều gì, vội vàng giật tay khỏi bàn tay Giang Trừng và Kim Tử Hiên, con ngươi đảo liên hồi tìm kiếm thứ gì đó. Lúc này Ôn Tình lại như cứu tinh mà xuất hiện, trong tay là cặp lồng gỗ tinh xảo có khắc hoa sen. Giang Yếm Ly muốn nói gì đó, Ôn Tình đã giành trước:
- Đã hâm nóng rồi, an tâm đi tông chủ đại nhân! Tôi cũng đâu thể để thằng nhóc kia mới sống dậy đã chết đói được!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ma Đạo Tổ Sư][AllTrừng] Ta cảm thấy thế giới này có vấn đề
FanfictionMột bộ trọng sinh thoả mãn niềm yêu thích sư muội của ta!!! Tà đạo giáo, ai không thích cảm phiền click back, có lỡ đọc rồi cũng xin dừng comt ác ý!!!