Chương 70

1K 66 34
                                    

Sáng sớm hôm sau, sau khi nghe Giang Yếm Ly và Ôn Tình liên miên dặn dò hàng nghìn thứ đến lần thứ ba, Tiết Dương mới kéo được Giang Trừng lên xe ngựa xuất phát đến Bạch Tuyết Quan. Giang Trừng nhìn trước ngó sau, tại sao bọn họ lại đi xe ngựa mà không phải ngự kiếm. Tiết Dương như đọc được suy nghĩ của y, cười cười vỗ vỗ lên đùi Giang Trừng trấn an, răng hổ lấp ló, gương mặt tinh ranh như hồ ly nhỏ. Giang Trừng cũng không hỏi nhiều, tự biết Giang Yếm Ly và Tiết Dương có tính toán riêng của bọn họ, vì vậy chỉ đơn giản đối Tiết Dương gật đầu, sau đấy liền ngả người ra sau nhắm mắt dưỡng thần. Tiết Dương nhìn đường đến chán chê cũng học y dựa vào cạnh cửa sổ nghỉ ngơi, vật lộn cả một đêm, cậu nhóc sớm đã mệt, chỉ chốc lát đã thở đều đều, lại gần còn có thể nghe tiếng ngáy nho nhỏ. Giang Trừng chú ý đến nhất cử nhất động của y, thấy Tiết Dương đã thoải mái nhắm mắt ngủ say cũng dở khóc dở cười, thằng nhóc này, không sợ nửa đường gặp cướp hay bị ném ra ngoài xe sao! Thật là không làm người bớt lo! Nghĩ vậy, Giang Trừng tâm cũng mềm ra, từ trong túi Càn Khôn lôi ra một tấm vải mỏng mà Giang Yếm Ly nhét cho, cẩn thận đắp lên người Tiết Dương.

Trời đã vào thu, dọc đường họ đi còn có làn gió heo mây nhè nhẹ, thổi đến một làn mưa lá vàng rơi rụng. Một chiếc lá nhẹ nhàng đậu bên cửa sổ xe, Giang Trừng trầm tư nhìn nó thật lâu, suy nghĩ cũng rối rắm vạn phần. Tối hôm qua nếu không phải Ôn Tình kể, bản thân y cũng không ngờ đã ngần ấy thời gian trôi qua. Mười lăm năm, không dài đối với một kẻ tu tiên, nhưng cũng chẳng thể xem là ngắn với kẻ như y. Trùng sinh sống lại, biết trước tương lai, cũng sớm đã thay đổi vận mệnh của người yêu thương, Giang Trừng đã nghĩ chết đi cũng tốt. Nhưng hiện tại lại lần nữa sống lại, Giang Trừng cảm thấy có chút lạc lõng. Thật nhiều việc đã thay đổi, thậm chí có người Giang Trừng cũng thấy thật xa lạ. Môn sinh dưới trướng đã không còn gương mặt quen thuộc, trách nhiệm nhiều năm gánh trên vai cũng biến mất, Giang Trừng bỗng thấy bản thân trở thành một tên vô danh không mục đích. Nhưng Giang Yếm Ly vẫn còn, Ôn Tình cũng vẫn ở đó, thậm chí Kim Lăng cũng mới chỉ có mười mấy tuổi, Giang Trừng cũng thực sự tò mò cuộc sống của họ, lại cũng nhiều lúc cảm thấy cô đơn, như một mảnh ghép thừa, ghép không được vào bức tranh ấy.
Ra đây là cảm giác của Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng nghĩ. Thật vô định.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bọn họ mất hai ngày để đến được Bạch Tuyết Quan, đúng hơn là đến được cổng thành. Không hiểu duyên kiếp nghiệt ngã sao, nếu Giang Trừng không nhầm, nơi này cùng Nghĩa Thành mà Kim Lăng ở kiếp trước có kể cho y cũng không xa nhau lắm, cũng chỉ cách nhau khoảng nửa ngày đi đường. Tiết Dương đến cổng trấn liền kéo theo y nhảy xuống xe, còn hướng bác đánh xe vẫy vẫy tay tạm biệt rồi liền quay ngoắt vào trong. Người đánh xe cũng dường như quá quen thuộc với việc Tiết Dương tùy hứng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với họ rồi cũng khiển ngựa, quay xe rời khỏi. Giang Trừng bị Tiết Dương kéo đi khắp cả trấn, người dân nơi đây cũng có vẻ đã quen thuộc với thiếu niên áo tím bị nghiện kẹo ngọt này, thấy hai người bọn họ cũng chỉ thân thiện cào hỏi rồi lại tiếp tục công việc. Tiết Dương cũng nhiệt tình chào hỏi họ, Giang Trừng còn chưa kịp tự hỏi sao mà thân quen vậy đã bị Tiết Dương ngựa quen đường cũ mà kéo đến tửu lâu duy nhất trong trấn. Bọn họ vừa bước chân vào cửa, tiểu nhị đã đon đả tiến lên đón chào:
- Tiết đại gia, đã quay trở lại. Lại như cũ?

[Ma Đạo Tổ Sư][AllTrừng] Ta cảm thấy thế giới này có vấn đềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ