Lúc tới nhà ba mẹ Lee Minhyung đã là xế chiều.
Khác với những gì Lee Donghyuck tưởng tượng. Cậu không hề bị mẹ của Lee Minhyung mắng cho một trận, ngược lại bà còn ân cần cầm tay hỏi han cậu thật lâu, dù hôm nay không phải ngày lễ gì nhưng bà vẫn kín đáo dúi một bao lì xì lớn vào tay cậu. Lee Donghyuck từ chối rất lâu, về sau Lee Minhyung mới một câu em cứ nhận đi, lúc này cậu mới chịu nhượng bộ.
Cậu ngồi trong sofa với khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng đã gặp ba mẹ anh không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng sao lần này lại căng thẳng đến thế. Lee Donghyuck không hiểu vì sao tim mình lại đập rất nhanh, đột nhiên có cảm giác đi gặp phụ huynh trước khi kết hôn, rồi sau đó ba mẹ sẽ hỏi lúc nào hai đứa định có cháu vậy đó. Càng nhiều hơn nữa là cảm giác không chân thực. Cũng mới hai năm trôi qua mà thôi, cậu bỗng thấy ba mẹ Lee Minhyung già hơn rất nhiều. Trước kia mẹ anh là một người phụ nữ mạnh mẽ, bây giờ đã bị thời gian mài mòn góc cạnh làm cậu thấy bà thật hiền lành.
Gần tối, ba mẹ Lee Minhyung bảo muốn làm cho Lee Donghyuck món cậu thích ăn nhất hồi đó, kêu bọn họ ra ngoài chơi một lát rồi về. Lee Minhyung dẫn cậu tới một khu vườn hướng dương. Đây là lần đầu tiên Lee Donghyuck được nhìn thấy hoa hướng dương bằng mắt thật, dưới ánh mặt trời, cánh hoa vàng rực rỡ càng tươi đẹp hơn, cậu nhìn biển hoa thẫn thờ thật lâu.
"Có biết vì sao anh đưa em tới đây không? Bởi vì đây là loài hoa tượng trưng cho em."
"Hả?"
Lee Donghyuck xoay người mới thấy Lee Minhyung đang chụp ảnh cậu: "Anh chụp gì đấy."
"Em xem đi."
Lee Donghyuck chạy chậm từ giữa vườn hoa tới bên Lee Minhyung, như tiên hoa rơi vào nhân gian, đáp xuống vòng tay anh. Lee Donghyuck tựa lưng vào người anh, cậu trong tấm ảnh tóc bị gió thổi nhẹ, đôi mắt mơ mộng, miệng mở hé khoe ra hai chiếc răng thỏ, khoác ánh nắng trên người, hai bàn tay vẫn còn nghịch cọng cỏ đuôi chó hái được trên đường.
"Chụp linh tinh gì thế... Nhưng mà... Ừm... Cũng rất đáng yêu."
"Hừm... Nhưng mà, em bỗng thấy hoa hướng dương đáng thương quá."
"Làm sao lại đáng thương?"
Lee Minhyung xoa xoa đầu cậu, không hiểu vì sao cậu lại nói đến việc này.
Ánh mắt Lee Donghyuck vẫn nhìn đăm đăm vào tấm hình kia. Qua một lúc lâu mới lên tiếng, cậu chỉ vào phong cảnh đằng sau: "Anh xem... Mặt trời có nhiều hoa hướng dương như vậy, nhưng hoa hướng dương chỉ có mỗi một mặt trời thôi, nó yêu mặt trời nhiều đến thế cơ mà, mãi mãi hướng về phía mặt trời, rồi lại buồn bã cúi đầu mỗi khi mặt trời lặn."
"......" Lee Minhyung chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác cười thầm, anh hôn lên vành tai cậu, "Thế nhưng mà anh thì khác, anh chỉ có mỗi đóa hướng dương này thôi."
"Sến quá đi mất!"
Gì vậy trời, dạo này Lee Minhyung đột nhiên sến súa như vậy làm cậu thật sự chịu không nổi. Lee Donghyuck giả bộ quắn quéo hết tay chân lại để thể hiện sự ghét bỏ, quay người chạy thật xa. Từ sau hôm cậu vừa khóc vừa phàn nàn anh không chịu nói yêu mình, thế là mỗi ngày sau đó, Lee Minhyung như biến thành một người khác, chẳng biết tìm được mấy lời tâm tình này ở đâu, cả ngày không ngừng thì thầm vào tai cậu. Lee Donghyuck chạy trốn như một chú nai con xấu hổ không dám nhìn Lee Minhyung, cho đến khi nghe anh gọi tên mình từ phía xa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][Longfic | MarkHyuck] Donghyuck tới ăn nè
FanfictionTác giả: Bánh Bao Nhân Đào Edit: Lam Hạ Thể loại: Hiện đại, sinh tử văn, gương vỡ lại lành, 1x1 Pairing: MarkHyuck Tình trạng bản gốc: Hoàn thành - 25 chương + 1 PN Tình trạng bản edit: Hoàn chính văn Designer: Temm Bản edit chưa được sự đồng ý của...