Tiêu Chiến sau khi từ chức ở R viện thì anh cũng không vội đi tìm việc làm mà anh đi Nhật Bản, đi Châu Âu, mỗi một nước anh đi là một nơi lúc trước anh với Vương Nhất Bác từng muốn đi cùng với nhau.Tiêu Chiến ở trong chùa chúc tiểu bằng hữu công việc trong tương lai thuận lợi, mọi chuyện được như ý nguyện, luôn bình an vui vẻ. Ở giáo đường tại Milan anh cầu nguyện cho Vương Nhất Bác sau này có được một tình yêu mỹ mãn, hạnh phúc, tại đỉnh núi tuyết ở Phần Lan anh hi vọng cún con vĩnh viễn luôn đẹp như hiện tại, trắng tựa như những bông tuyết không bị những yếu tố xấu ở ngoài kia vấy bẩn.
Qua mỗi một nơi có thể chúc phúc anh đều hi vọng, những điều tốt đẹp sẽ được thần linh phù hộ, anh hi vọng những điều tốt nhất cho Vương Nhất Bác.
>>>So với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác là quá mức bận rộn làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
"Cậu chủ, cậu đi nghỉ ngơi chút đi, mạng sống quan trọng hơn a."
Trợ lý nhìn cậu chủ của mình đã làm việc liên tục suốt ba ngày ba đêm không nghỉ, không có được một giấc ngủ trọn vẹn, cô thấy vậy mà nóng vội đến phát khóc. Cô quá rõ vì lý do gì mà Tiêu Chiến nói chia tay với cậu, ngay cả cô cũng đoán được lý do thì cô tin chắc rằng Vương Nhất Bác không thể nào không biết.
Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng, nhưng ánh mắt lại trống rỗng như cũng không có mang theo một chút ý cười, " Anh ấy cho rằng không có anh ấy thì tôi sẽ sống rất tốt. Anh ấy biết rất rõ điều đó là không thể nào."
"Anh ấy nhất định cũng không hi vọng cậu sẽ tổn thương chính mình mà nhớ đi nhớ lại đoạn tình cảm này." Trợ lý bứt tóc, đây là lần đầu tiên cô hi vọng cậu chủ của mình đừng kính nghiệp như vậy.
"Không phải trước kia những lần như vậy đều có thể vượt qua hay sao."
Vương Nhất Bác vô thức vuốt màn hình trên điện thoại. Màn hình bảo vệ vẫn là ảnh của cậu chụp chung với Tiêu Chiến.
"Tôi đang cố gắng có cuộc sống thật tốt. Thế nhưng nếu không được tốt thì cũng không thể chỉ trách mình tôi."
Trợ lý cảm thấy giật mình. Sức liều của Vương Nhất Bác bây giờ so với trước kia thật sự chỉ có hơn chứ không kém. Chỉ có điều sau khi gặp được Tiêu Chiến, dù sao vẫn có người bên cạnh nhắc nhở cậu nên quý trọng sinh mệnh của mình một chút, ăn nhiều một chút, không muốn cậu bị thương, không nên quá liều mình.
Người khác có càm ràm một ngàn lần đều vô dụng, nhưng mà chỉ cần một ánh mắt của Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác sẽ nhượng bộ ngay lập tức.
"Vậy vì lí do gì cậu lại đồng ý chia tay với anh ấy?"
"Tôi hi vọng anh ấy có thể sống thật tốt."
Vương Nhất Bác tựa lưng vào ghế ngồi lấy hai tay ép lại mắt, cậu không thể gây thêm phiền phức cho anh ấy. Hôm nay ánh mắt trời thật ấm áp, cậu đột nhiên hi vọng Tiêu Chiến cũng có thời gian phơi ánh nắng mặt trời này.
"Anh ấy sẽ tốt hơn khi không có tôi bên cạnh."
Sau khi cùng Tiêu Chiến tách ra, Vương Nhất Bác tự giam mình ở đoàn phim quay phim không biết ngày đêm, khi ra khỏi đoàn phim thì tiếp tục đi làm tiết mục ghi hình. Nhưng chính cậu cũng không muốn dùng công việc bận rộn để chứng minh cho việc mình tốt hay không tốt. Dù sao những việc làm kia cũng chỉ là tốn công sức, tựa như cả thế giới cũng nhìn ra được Vương Nhất Bác cũng không vượt qua được.
BẠN ĐANG ĐỌC
ZSWW_Yêu chính là như vậy (Edit)
FanfictionTác giả: 一把香菜叶 · (rau thơm) Tên truyện: 爱就是这样 Bác sĩ Tán × minh tinh Bác Convert : Trạm Thổ Phỉ 218 BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. Vui lòng không mang đi nơi khác. Chân thành cảm ơn!