#7.tuanleCaSen2020_day5

341 34 0
                                    

#tuanleCaSen2020_day5

/ooc, au thế giới khác, dead character/

/Trích dẫn: "Ngày đó người như đắm mình trong ánh sáng cuộc đời, cứ đứng đó và mãi ngóng trông."
Keyword: Mùa xuân/

Chuuya men dọc theo bờ cát vàng lấp lánh sáng lên dưới ánh mặt trời, mái tóc cam ẩn sau chiếc nón phớt đen thi thoảng lại cúi xuống, nhặt những quả thông khô rơi từ trên mỏm đá.

Đây là một hòn đảo nhỏ giữa một vùng vịnh rộng lớn, nơi mà Chuuya không được phép rời khỏi. Thế giới nơi sinh vật được phân chia theo loài và sở hữu lãnh địa dựa trên đặc tính của loài đó, cũng chính là mảnh đất, vùng nước đã được định sẵn gắn liền với sinh mệnh của mỗi loài, không được rời khỏi. Tự bao giờ, điều này trở thành quy luật khắt khe mà mọi sinh vật bắt buộc phải tuân theo, tương truyền sẽ có hình phạt cho những kẻ làm trái lại điều này, Chuuya không biết đó là gì, nhưng anh biết anh không được sinh ra như một ngoại lệ. Chuuya vốn là động vật dành phần lớn quãng đời mình ở dưới nước, nhưng cũng không thể trầm mình quá lâu, việc rời  khỏi hòn đảo chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ chết, vì thế mà chưa kể đến quy luật, anh cũng tự ý thức được rằng mình không nên rời khỏi nơi này.

- Nhưng như thế thì mất tự do lắm, Chuuya nhỉ?

Một giọng nói bỡn cợt vang lên, như thể đọc được trong thâm tâm anh nghĩ gì. Chuuya ngước đôi mắt nhìn lên bầu trời, màu xanh trong vời vợi phản chiếu trong đôi mắt sinh động. Chợt một đôi cánh che đi ánh sáng trên đầu anh. Bất giác thở dài, Chuuya quay lại nhìn kẻ phía sau.

- Sao mi lại ở đây?

- Chuuya biết thừa còn hỏi, tôi hạ cố đến thăm tên lùn nhà cậu đấy nhé!

- Ai mà cần mi đến thăm chứ...

Chuuya lầm bầm. Đoạn cậu cúi người thả những quả thông xuống biển, lặng lẽ nhìn chúng trôi đi theo từng cơn sóng vỗ xa bờ.

Người vừa lên tiếng là Dazai Osamu, một loài chim tự do tự tại, bay lượn muôn nơi, nhưng Chuuya biết khu vực gã ta sinh sống là phía nam vùng đất liền, chứ không phải quanh vùng vịnh này.

Dazai là một kẻ phá lệ.

Kẻ phía sau từ từ tiến lại, ôm lấy Chuuya vào lòng, vùi mặt vào nơi hõm cổ, da chạm da.

- Chuuya là người cá nên ôm mát thiệt đó!

Chuuya làm vẻ mặt ghét bỏ, nhưng không đẩy gã ra. Dường như anh cảm nhận được một cái gì đó khác ở cái ôm, ngoại trừ ấm áp.

- Chuuya ơi, có lẽ tôi không sống được bao lâu nữa đâu.

Anh thoáng khựng lại trước câu nói đó, quay lại nhìn gương mặt của Dazai. Gương mặt gã tiều tụy hơn, đôi cánh xước xát không còn vẹn nguyên đang dần nhuốm màu thẫm đỏ. Chuuya vội đỡ gã vào căn nhà gỗ nhỏ của anh, đi tìm chút cây thuốc để chữa lành những vết thương cho gã.

- Cái mũ đừng làm thế, đau lắm, cậu có biết tôi sợ đau lắm không?

- Sợ đau thì im lặng đi nào.

Dazai hướng ánh mắt dịu dàng nhìn mái tóc hoàng hôn cắm cúi cẩn thận sát trùng lên những vết thương rướm máu của gã. Bàn tay không tự chủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, như đắm mình trong ánh hoàng hôn.

[Fanfic BSD] {DaChuu} EnternalNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ