#12.skkweek2021_day2

233 28 0
                                    

② Ngày 2 (10/08/2021)

● Lựa chọn 2: "Từ ngày chung sống với cậu, thế giới của tôi cứ từng chút, từng chút một đổi thay." - "COMET", YOASOBI

● Lựa chọn 3: bóng tối, ánh sáng

/ooc, be, dead character, xin mạn phép sửa đổi quote một chút/

Dazai tỉnh dậy, trở lại với bóng tối quen thuộc.

Gã ngồi im trên giường, giữa bóng tối dày đặc vẫn luôn che phủ ánh mắt, lặng nghe những tiếng lích rích ngoài cửa sổ. Cảm nhận cơn gió mơn man qua làn da dịu dàng và hương thơm ngọt ngào lơ lửng quanh bầu không khí trong lành của buổi sớm mai, gã thầm nghĩ hẳn đây là hương hoa bách hợp mà Chuuya đã đặt vào chiếc lọ trên tủ đầu giường. Có lẽ Chuuya cũng muốn gã cảm nhận được cuộc sống vẫn đang diễn ra dù đôi mắt gã đã vĩnh viễn bị bao trùm bởi bóng đêm.

Chợt giữa không gian tĩnh lặng yên bình, một tiếng mở cửa nhè nhẹ vang lên, tiếp theo đó là tiếng gót giày gõ xuống nền nhà khẽ hết mức có thể, như sợ tiếng động mạnh sẽ ảnh hưởng đến không khí trong phòng, hay là, đến người đang nằm trên chiếc giường êm ái.

Chuuya là người trong đội tình nguyện viên hỗ trợ người khuyết tật tại nhà của gã. Kể từ sau khi tai nạn xảy ra và gã chẳng thấy gì nữa, Chuuya đã đến hỗ trợ và giúp đỡ Dazai. Dù gã cảm thấy việc này chẳng cần thiết cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ, hơn nữa cậu trai lùn tịt đó lại còn rất thú vị. Tiếng mở cửa và bước chân gã nghe thấy có lẽ là của Chuuya.

"Ồ, cậu người lùn mang bữa sáng đến cho tôi đấy à?"

"Tôi có tên đàng hoàng đấy nhé, là Chuuya!"

Chuuya hơi gằn giọng phản bác lại người trên giường. Tuy vậy nhưng hành động lại vô cùng dịu dàng và ân cần, khác hẳn với giọng điệu phát ra. Anh nhẹ đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường và bắt đầu giúp Dazai dùng bữa sáng.

Lần đầu gặp Dazai, anh khá bất ngờ khi gã chấp nhận việc mình mất đi ánh sáng một cách dễ dàng đến lạ. Phải chăng là dù đôi mắt có nhìn thấy những sắc màu bao la của thế giới này hay không, trong tim gã vẫn luôn là một căn phòng chật hẹp, với những tấm ván gỗ mục rỗng và tối tăm, vậy nên việc nhìn ngắm thế giới này hay mất đi ánh sáng để chiêm ngưỡng nó cũng vậy mà thôi. Cũng chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy mình thấu hiểu gã đến thế, cứ như thể Dazai và anh đã từng thân quen lắm, đã từng cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc quý giá đến nỗi chỉ cần nhìn vào đôi mắt nâu trống rỗng kia, dù đã không còn nhìn thấy gì, anh vẫn luôn xuyên thấu qua bóng đêm mờ mịt trong đôi con ngươi ấy mà nhìn thấy những hoang hoải đớn đau nơi gã.

Dazai có lẽ cũng cảm thấy như vậy từ lần đầu tiên gặp nhau, vào ngày anh vừa tỉnh dậy và đối mặt với bóng tối trước mắt. Chuuya xuất hiện cạnh bên, không quá yên lặng, cũng không ồn ào, luôn dịu dàng cho gã biết rằng ngày vẫn đang trôi, hoa vẫn đang nở, liệu trời vẫn xanh hay đã âm u chuyển mưa lạnh. Nếu như mất đi ánh sáng nơi đôi mắt vốn đã mỏi mệt với việc ngắm nhìn thế gian đổi được một Chuuya như ánh sáng dịu dàng nhất chạm đến bàn tay gã, thì gã vẫn hời chán. Bởi nếu ánh sáng là thứ quen thuộc và cần thiết đối với con người, thì với gã, Chuuya cũng thế. Tự bao giờ mà đã thành một phần không thể thiếu. Tự bao giờ mà đã thành một thứ dịu dàng hiển nhiên kề bên.

[Fanfic BSD] {DaChuu} EnternalNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ