#9.mental patients (1)

294 38 0
                                    

/warning: lowercase/

gã chán nản nhìn đống giấy tờ trên bàn, chi chít những con chữ, số liệu và tên bệnh nhân. căn phòng rộng rãi thoang thoảng mùi hương trong lành của loài thảo mộc không tên. có lẽ gió đã đưa cái mùi hương lạ lẫm ấy luồn qua tấm rèm mỏng tang màu kem phía cửa sổ, len lỏi bám vào mái tóc nâu rối của gã.

gã xoa xoa mũi, liếc nhìn đồng hồ. có lẽ đã đến giờ đi thăm bệnh nhân của gã rồi.

dazai là một bác sĩ khoa tâm thần bình thường. nếu như phải tìm điều gì đó khác nổi bật nơi gã để dễ dàng nhận diện, thì đó chính là gương mặt điển trai, dáng người cao gầy, với tay và cần cổ quấn đầy những lớp băng gạc. một tay cầm hồ sơ bệnh án, gã đút tay còn lại vài túi áo blouse trắng rộng thùng thình, thủng thỉnh bước qua những căn phòng sơn trắng tẻ nhạt.

và rồi gã dừng lại trước một phòng bệnh được gắn bảng số màu vàng. điều này làm cho nó trở nên nổi bật hơn so với nhưng căn phòng khác.

phòng bệnh 1906.

khi gã vặn nắm đấm cửa và khẽ đẩy cánh cửa trắng toát ấy vào, một luồng gió ùa đến cùng ánh sáng tràn đầy căn phòng khiến gã khẽ nheo mắt, bất giác đưa bàn tay quấn đầy băng gạc lên che ngang tầm nhìn.

và khi mắt đã thích ứng được với ánh sáng tràn đầy sức sống ấy, áp suất căn phòng cũng dần ổn định, gió chỉ dừng ở mức nhẹ mơn trớn qua làn da xanh xao, gã buông tay mình xuống.

trước mắt dazai giờ là bệnh nhân của gã, một cậu trai trẻ với mái tóc màu hoàng hôn.

chuuya là bệnh nhân của dazai, một bệnh nhân tâm thần...bình thường(?!). có lẽ đúng nếu như bệnh nhân tâm thần cũng được phân chia thành bình thường và bất thường. nếu phải nói về điểm nổi bật để dễ dàng nhận ra anh, thì đó chính là mái tóc màu nổi bật của ánh hoàng hôn, dáng người thấp bé so với tuổi thật, và đôi mắt xanh biếc, trong veo, cứ như cả bầu trời mùa hạ đã phản chiếu ánh nhìn từ đôi mắt ấy để có thể trong xanh đến vậy.

- hôm nay trời đẹp nhỉ?

chuuya- bệnh nhân của gã- cất lời, vẫn trong tư thế ngồi quay lưng về phía cửa ra vào. ánh sáng tràn vào căn phòng, chạm lên mái tóc, đan vào những ngón tay, đậu lên vai người con trai kia, lấp lánh nhảy múa. dazai nhìn qua cửa sổ, tần ngần trước vạt nắng ấm bên khung cửa, rồi mỉm cười đáp lại.

- ừ nhỉ, trời đẹp quá, nhưng tôi thích mưa hơn, cậu mơ mộng thật đấy sên trần ạ.

chuuya thôi đung đưa hai chân, cáu kỉnh quay người lại.

- ai mới là kẻ mơ mộng kia chứ, với lại, chẳng phải ta đang là một bệnh nhân tâm thần sao?

dazai bĩu môi vẻ chê bai câu hỏi, đoạn gã lục hộc tủ thứ hai của chiếc tủ đầu giường, lấy ra một lọ thuốc với cái tên dài ngoằng mà khỏi cần ngó qua, gã cũng thừa sức biết là thuốc gì.

- vậy thì trong hai loại bệnh nhân tôi vừa phân loại, tôi sẽ ưu tiên cho cậu vào loại bất thường!

chuuya lườm gã một cái đầy vẻ khinh ghét, trong khi dazai vẫn cười ra vẻ vui lắm khi chọc tức chuuya.

[Fanfic BSD] {DaChuu} EnternalNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ