Chương III

7K 614 115
                                    

Khi Harry trở về, đã là quá nửa đêm.

Người anh nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt đỏ ửng, áo chùng trên người trượt lên trượt xuống theo cử động cúi người đứng thẳng cởi giày của anh.

Harry lâu lắm mới lại xả hơi như thế, rượu uống vào có hơi nhiều, lại thêm Emillia không ngừng đùa giỡn nói chuyện, anh càng thêm vui vẻ, không chú ý lại nốc nhiều hơn.

Bên trong phòng khách vẫn còn ánh sáng hắt ra, Harry thoáng nhíu mày, chợt nhớ ra mình còn đang sống cùng một người nữa, tâm trạng thoáng chốc khó chịu hẳn đi. Anh dạo này càng ngày càng không muốn về nhà, có khi không phải là vì anh chán ngôi nhà này rồi, mà là bởi vì cái người cũng đang sống ở đây cũng nên.

Harry tặc lưỡi một tiếng, nhấc chân đi vào nhà, đang định trực tiếp đi tới chỗ cầu thang đi lên tầng hai ngủ, cánh cửa phòng khách bỗng cạch mở, tiếp theo đó là một giọng nói lành lạnh cất lên

"Biết mấy giờ rồi không? Anh làm gì mà giờ này mới về?"

Harry bị bắt tại trận cũng không định đi nữa, ngược lại xoay người vào phòng khách, cởi bỏ áo chùng với khăn len xuống, ném bừa đồ đạc của mình lên trên sofa

"Liên quan gì đến mày, Malfoy."

Draco Malfoy- hay đúng hơn là Draco Potter- đứng dựa vào bức tượng bên cạnh cửa, trên người khoác một chiếc áo chùng mỏng lớn hơn mình một cỡ, vạt áo trượt trên vai. Mái tóc bạch kim dài tết gọn gàng thả rơi trên vai, khuôn mặt đối phương lạnh nhạt không cảm xúc, hàng lông mày ngược lại hơi nhướng lên

"Ồ? Anh về nhà quá nửa đêm, không một lời nhắn hay gọi trước thông báo cho chồng anh, người đang chờ ở nhà với tâm trạng lo lắng không biết chồng mình có hay không bị đứa nào đấy tập kích, bắt cóc hay thậm chí mất mạng không chừng. Lúc vác được cái xác về nhà thì toàn thân nồng nặc mùi rượu như vừa bị ngã vào hầm ủ rượu mười năm rồi lại bò được về, xong bây giờ anh còn chuyển sang gọi tôi hẳn bằng họ cũ luôn? Gì đây, Cứu Thế Chủ đến thời kỳ khủng hoảng tuổi trung niên rồi à?"

Harry nghe giọng nói giễu cợt châm biếm của Draco mà hàng lông mày nhíu chặt lại, ném áo chùng nồng mùi rượu lên sofa, xoay người nhìn người kia

"Tao làm kệ tao, còn mày nữa, cái thái độ gì đấy? Mồm thì kêu tao là chồng mày, mà thái độ đón tiếp chồng mày về nhà như thế đó hả? Không phải phàn nàn thì là châm biếm tao, thái độ ngang ngược chẳng khác gì cha mày. Gia tộc mày có vấn đề à?"

Draco nghe vậy cau chặt mày, đôi mắt xám lộ ra vẻ uy hiếp, âm giọng cất ra lạnh như băng

"... Tôi không quan tâm anh lên cơn hay giận dỗi gì tôi, nhưng đừng có nói về cha tôi với gia tộc tôi như thế!"

Harry cười khẩy, dựa nửa người vào sofa, vẻ mặt nghênh ngang, đôi mắt hiện lên sự giễu cợt nhìn Draco

"Tao nói sai cái gì sao? Cha mày là một kẻ trịch thượng lại ngu xuẩn, tự cho mình là nhất, theo đuổi sức mạnh và danh tiếng xong kết cục thì thế nào, còn không phải là nhờ tao ông ta mới không bị vào tù mọt gông sao? Vậy mà còn không nói ông ta ngu xuẩn thiển cận sao, thế thì phải tới mức nào mới-"

Draco Malfoy và bí mật ngày kỷ niệm Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ