Vào một ngày trời đầy sao cuối mùa thu, khi mà thời tiết bắt đầu lạnh dần bởi những làn gió thổi tới từ ngoài biển khơi vào đất liền, Draco đã quay trở lại. Hàng sương mù thường ngày quanh quẩn trên đỉnh toà nhà bên ngoài Bộ Pháp Thuật bắt đầu dày hơn trông thấy, không khí cũng vì thế vô cùng ẩm ướt, đôi khi còn lác đác vài trận tuyết rơi.
Draco bước ra khỏi Xoay thời gian, ôm cái đầu đau như búa bổ của mình, cố gắng tiêu hoá sắp xếp số thông tin mình vừa nghiên cứu được sau khi ở trong vòng lặp vô tận của thời gian được mười phút. Anh mở túi da bên hông ra, lấy ra từ bên trong một chiếc lọ màu trắng, dùng đũa thần trích ký ức của mình vào trong đó, xong xuôi liền bịt lại cất đi.
Vừa bước ra khỏi Phòng Thời Gian, một cơn gió lạnh đã ập tới, đánh vào mặt Draco tê rát. Người đàn ông tóc bạch kim rít sâu một hơi lạnh, thân hình cao gầy co rúm lại, anh vội vàng lấy một chiếc áo chùng dày từ trong túi da ra, choàng kín lấy người mình.
Cúi đầu nhìn lại kiểm tra đây là cái áo nào, khuôn mặt của Draco liền tối sầm, bực bội lột cởi ra ném xuống đất. Anh định bỏ đi một mạch nhưng cơn gió lạnh thấu xương thổi tới khiến anh phải suy nghĩ lại.
Draco bĩu môi, cáu kỉnh quay lại nhặt chiếc áo chùng nhung màu đỏ rượu lên, trùm lên người mình. Xộc vào mũi anh là một mùi hương đậm đà giống như rừng rậm ban đêm sau một trận mưa rào, khiến cho khuôn mặt anh theo phản ứng có điều kiện đỏ ửng cả lên.
Người đàn ông tóc bạch kim nhanh chóng cất lời xin đi ra ngoài, trong chớp mắt anh liền xuất hiện ở hành lang dẫn đến sở Bảo Mật. Draco quay đầu, đang định đi kiểm tra thời gian đã trôi qua bao lâu trong khi mình tiến vào trong vòng lặp thời gian, một bóng người đã lao tới, ôm chầm lấy anh. Mái tóc rối xù của đối phương rũ xuống, hai tay siết chặt, âm giọng trầm thấp cất lên, hơi run rẩy
"Cuối cùng em cũng chịu ra rồi..."
Draco ngây người, vội vàng đẩy người đang ôm mình ra, cau mày nhìn Harry đang mỉm cười khốn khổ đứng đó. Nhìn mái tóc đã hơi dài quá gáy của người đàn ông tóc đen, anh hơi bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn đối phương
"Tóc anh- tôi ở trong dòng thời gian bao lâu rồi?"
"363 ngày, 20 tiếng, 47 phút lẻ 35 giây."
Draco ngẩn người trước câu trả lời của đối phương, vẻ mặt kinh ngạc há hốc nhìn Harry. Người đàn ông tóc đen cũng nhìn thẳng lại anh, ánh mắt xanh sáng lấp lánh.
Hai người hồi lâu cũng không nói gì.
Cuối cùng Harry là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh bật cười thật khẽ, rũ mắt nhìn xuống dưới đất, tự giễu nói
"Anh nói linh tinh vậy thôi, kể từ lúc em rời đi cũng đã một năm rồi. Tôi từ lúc đó có nhiều công việc và vấn đề cần xử lý quá, thật sự không có được thời gian rảnh rỗi để chỉnh lý lại bản thân..."
Draco không cần dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết người này khi nãy là nói thật lòng, đối phương quả thật ghi nhớ khắc sâu từng giây từng phút anh rời đi khỏi người ấy. Anh cau mày, im lặng quan sát từ trên xuống dưới người đàn ông đứng trước mặt mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Draco Malfoy và bí mật ngày kỷ niệm
FanfictionTôi thề! Truyện này ngắn! Tôi thề trên cái tên của những đầu truyện tôi đào hố!