Tôi cùng anh Lãng Di ngồi ngoài phòng khách nhà thầy, cả hai im lặng chẳng nói với nhau câu nào. Rikimaru-sensei vừa bước vào nhà đã lả đi khiến tôi và anh Lãng Di hốt hoảng vô cùng. Cũng may là thầy ấy không có vấn đề gì, chúng tôi giúp thầy nằm lên giường, anh Lãng Di cẩn thận kiểm tra thầy ấy một lần nữa rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng thầy lại, Pochi cũng được cho vào phòng, nhóc ấy leo lên gần thầy ấy mới chịu ngủ.
"Uno Santa đã đi đâu rồi?" Anh ấy nói chuyện với tôi bằng tiếng Trung sau một thời gian im lặng
"Anh ấy về Trung Quốc..."
"Vậy là cậu ta vẫn bỏ Riki-kun một lần nữa" Anh ấy hừ mạnh
"Không, anh ấy nói với em là quay về đó làm giám khảo cuộc thi rồi sẽ quay trở lại đây sớm thôi ạ" Tôi đáp lời, tôi nhìn được sự châm chọc của anh ấy khi nghe thấy tôi nói rằng Uno-san đã quay trở lại Trung Quốc.
"Quay lại rồi lại đi tiếp sao? Cậu chắc cũng biết bệnh tình của anh ấy rồi nhỉ?" Anh ấy hỏi tôi, cả khuôn mặt cứ bình tĩnh như thế nhưng tôi có thể thấy bàn tay anh để trên đầu gối đang nắm thật chặt
"... Vâng" Tôi chậm chạp trả lời
"Không phải tôi ghét Santa, dù sao cũng từng quen biết nhau, thậm chí là đã từng rất thân thiết. Nhưng Santa như một liều thuốc phiện vậy. Tôi cũng dung túng Riki-kun quá, tôi cảm thấy mình sai rồi. Cũng không có cách nào để có thể sửa sai hoàn toàn" Anh ấy lại im lặng, tôi cũng vậy, chờ đợi anh ấy tiếp tục nói
Uno-san thực sự giống như thuốc phiện vậy, cả tôi và anh Lãng Di đều muốn thầy ấy thoát khỏi cái thứ thuốc độc hại ấy nhưng điều đó có thật sự tốt không? Có thực sự là lựa chọn của thầy không? Bệnh của thầy ấy là do thầy chọn nó, chính thầy chọn sống với ảo mộng của mình, chính thầy chọn càng ngày càng lún sâu đến mức tự vẽ một cuộc sống hạnh phúc cho bản thân. Chúng tôi đều là người ngoài, chúng tôi không có cách nào có thể hiểu, chỉ có thể thuận theo
"Tôi chấp nhận đóng kịch với anh ấy, vẫn luôn cùng anh ấy diễn nốt vở kịch hạnh phúc mà anh ấy tạo ra, cậu có biết vì sao không?" Anh ấy lúc này mới nhìn về phía tôi mà hỏi. Vậy mà chẳng cần tôi đáp lời, anh đã tự nói tiếp "Vì có một lần, chắc là tháng đầu tiên tôi nhận thấy biểu hiện lạ của anh ấy, tôi nói với anh ấy, Santa sẽ không thể trở về nữa, Santa không yêu anh" Anh ấy cười, nụ cười thật buồn, trong mắt anh ánh lên hơi nước, một chút thôi rồi lại biến mất cùng với cái chớp mắt
"Riki-kun đã rất tức giận, anh ấy bực bội bỏ đi mà chẳng nói tiếng nào với tôi. Sáng hôm sau..." Anh hít một hơi thật dài "Anh ấy lựa chọn quên tôi, quên đi người đã cố gắng phá vỡ thế giới của anh ấy. Tôi chưa từng thấy ánh mắt xa lạ như thế đối với mình từ anh ấy. Thế cho nên tôi đã làm quen lại với anh ấy từ đầu, đóng kịch với anh ấy. Vì nếu tôi không làm thế, anh ấy sẽ lại tiếp tục ném tôi ra khỏi thế giới của mình"
Tôi không biết nên nói gì nữa. Tôi chưa từng nghĩ thầy lại lựa chọn quyết đoán đến thế. Thầy ấy vẫn luôn là một người vui vẻ, lúc nào cũng nhiệt tình. Vậy mà thầy đã lựa chọn quên cả anh Lãng Di. Tôi còn có thể làm gì bây giờ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] [SANTA x RIKIMARU] Chiếc ô trong suốt
Fanfiction"Santa em ấy đi rồi... Anh phải để em ấy đi thôi..." ----------------------------------------------- Fanfic nên tất cả mọi tình huống xảy ra đều không thật. Vui lòng không re-up và chuyển ver @littlefreak2309 at Wattpad