Hôm nay chúng tôi đưa Tiểu Lam đến sân bay để em ấy quay lại Tokyo, chuẩn bị về Trung Quốc. Riki-kun mấy ngày nay cứ chiều chiều lại biến mất. Mới đầu tôi cùng Tiểu Lam đều có chút lo lắng khi anh ấy cứ đi ra ngoài mà chẳng nói rõ với chúng tôi là đi đâu. Đừng nhìn anh ấy lớn vậy mà nhầm, anh dễ bị lạc đường lắm. Nhất là trong cái thành phố này. Ở đây đã hai năm rồi nhưng thỉnh thoảng anh có đi xa một chút là tôi lại nơm nớp lo sợ anh đi lạc vào mấy con ngõ ngoằn ngoèo trong thành phố.
Từ khi Tiểu Lam đến đây, chúng tôi đều nhận ra một vài biểu hiện rất đáng ngờ của Riki-kun. Anh ấy thỉnh thoảng sẽ ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nghĩ đến gì mà cười tủm tỉm một mình. Cứ đến chiều là lại nôn nóng như muốn chạy ra khỏi quán của chúng tôi ngay. Tiểu Lam đến thăm anh vậy mà cứ chiều anh lại ra ngoài. Để lại em ấy từ một vị khách biến thành người phụ việc cho tôi mỗi chiều.
Đến ngày thứ hai thì tôi nhận ra rồi. Riki-kun cứ ngập ngừng không muốn nói nhưng tôi ép anh phải nói ra bằng được tôi mới buông tha
"Rốt cuộc là những ngày qua anh đi ra ngoài làm gì? Nói nhanh còn được hưởng khoan hồng nào" Tôi cùng Tiểu Lam hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm vào Riki-kun khiến anh có vẻ khẩn trương
"Anh... đi ra ngoài với bạn á"
"Bạn nào của anh mà em không biết?" Tôi hỏi lại. Làm gì có bạn nào của anh ấy mà tôi không biết. Còn phải giấu tôi sao?
"Bạn... mới quen hôm qua đó" Mặt anh đỏ bừng
"Cái người lạc đường hôm qua ạ?" Tiểu Lam hỏi
Anh ấy nhẹ gật gật đầu, từng sợi tóc mềm rung rung theo từng cái gật đầu của anh ấy
"Người đó là ai? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu? Sao đã thành bạn anh rồi?" Tôi dồn dập hỏi nhanh làm anh ngơ ngác. Không thể trách tôi được, tôi sợ với cái tính đơn thuần của anh ấy, người ta có lừa bán anh anh cũng không biết mất
"Cậu ấy là người tốt, Lãng Di không cần lo cho anh nha"
"Em đã nói bao nhiêu lần rồi mà, người xấu không viết chữ người xấu lên mặt đâu Riki-kun"
Anh bĩu môi chẳng trả lời tôi nữa. Tôi cũng chỉ là lo lắng cho Riki-kun mà thôi. Anh ấy mới gặp người đó từ hôm qua, làm sao lại tin tưởng người ta như thế?
"Riki-kun..." Tôi thở dài một chút "Đừng nói là anh mới gặp đã thích người ta rồi nhé?"
"Không có đâu..." Anh ấy vội chối rồi chạy về phòng "Anh về phòng trước đây..." Bỏ lại tôi và Tiểu Lam nhìn nhau với ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện
"..." Không có đâu mà mặt đã đỏ bừng hết lên rồi kìa.
Sau khi thu dọn hết đống đồ ăn trên bàn, tôi và Tiểu Lam ngồi cùng nhau uống chút bia.
"Santa... dạo này thế nào rồi?" Tôi hỏi cậu ấy vì tôi biết cậu ấy vẫn đang theo học tại studio trước đây Riki-kun và Santa giảng dạy
"Uhm... anh ấy vẫn thỉnh thoảng hỏi em về hai người"
"Vẫn chưa từ bỏ à?" Tôi tự thì thầm. Tôi biết mọi người đều thấy tôi rất ác. Ừ, tôi thừa nhận. Tôi quá độc ác với Santa. Nhưng nếu điều đó có thể làm cho Riki-kun hạnh phúc hơn thì tôi sẽ làm. Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy cứ đau khổ mãi vì Santa. Cũng không muốn Santa đánh đổi cả tương lai phía trước vì sự áy náy và thương hại của em ấy cho Riki-kun.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] [SANTA x RIKIMARU] Chiếc ô trong suốt
Fiksi Penggemar"Santa em ấy đi rồi... Anh phải để em ấy đi thôi..." ----------------------------------------------- Fanfic nên tất cả mọi tình huống xảy ra đều không thật. Vui lòng không re-up và chuyển ver @littlefreak2309 at Wattpad