Đôi mắt mơ hồ của cậu dần mở to ra nhìn lên phía trần tường. Văn Toàn khẽ nheo mắt lại vì bị cháng nhẹ bởi ánh sáng
"Anh..anh Hải..anh.. ấy"
Cậu cảm giác như có một cái gì đó đang đè lên bàn tay của mình cậu liền nhìn sang. Mắt cậu vẫn chưa quen với ánh sáng hiện tại nhưng khi nhìn thấy anh mắt cậu lại mở to lên, trong phút chốc cậu chỉ biết ngỡ ngàng nhìn chằm vào gương mặt anh khi đang ngủ say. Cậu không tin là anh vẫn còn sống, nếu là như thế thì bây giờ cậu đang trong giấc mơ hay đang ở cuộc sống thật...
Bàn tay cậu chậm chậm rút ra khỏi bàn tay của anh. Gương mặt này xanh xao quá... chả giống như lúc trước gì cả..anh ốm hơn nhiều rồi cả bàn tay cũng bị xấu đi rồi
-Toàn!
Cậu chỉ mãi mê nhìn anh mà chẳng hay biết người kia đã thức dậy từ bao giờ. Cơ thể Quế Ngọc Hải có phản ứng khi người nào đó chạm vào mình cũng liền tỉnh dậy nhanh chóng dậy. Bàn tay anh vội nắm lấy tay cậu khiến cậu thoáng giật bắn mình, vội để ý lại đã thấy anh tỉnh giấc rồi
-Em... Toàn..Toàn.. em tỉnh rồi
Quế Ngọc Hải vui mừng ôm chặt lấy cậu nhưng vẫn không buông chịu tay cậu ra. Anh muốn khóc thật sự khóc vì người anh thương bao lâu nay cuối cùng cũng tỉnh lại
-Hải..anh thật sự còn sống sao..?
Anh sợ cậu bị ngộp không dám ôm lâu nên liền buông ra. Thế mà câu hỏi của cậu lại làm anh muốn hoang mang. Anh đứng hình vài giây mà suy nghĩ... cậu đang nói cái gì vậy? Anh có bị làm sao đâu mà sống với chả không?? Ủa gì vậy
-Em đang nói gì vậy Toàn. Bộ vừa mới tỉnh dậy đã bị ngẩn hay gì
Anh nheo mắt nhìn thẳng vào cậu mà hỏi
"Thế đó chỉ là giấc mơ à..."
Đầu óc Văn Toàn liền nhớ đến viễn cảnh lúc cậu bị chiếc xe tải đó đụng trúng rồi ngất đi
-Uhu.hu hức... hức hức.. hức
Văn Toàn nhào tới mà ôm chặt lấy anh khóc vỡ oà khiến anh càng thêm hoang mang. Trong tình cảnh này Quế Ngọc Hải không biết phải làm gì đành để cho cậu ôm, đợi cậu nín khóc rồi sẽ hỏi sau
Cái ôm này thật ấm áp làm sao, biết bao lâu rồi mới được ôm lại làm anh trở nên ít kỉ muốn giữ con người này lại một chút bằng cách vòng tay ra mà ôm chặt lấy cậu hơn. Tiếng nhấc của cậu dần nhỏ dần, ôm từng đấy đủ rồi cậu muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng không được
-Một chút thôi...anh muốn ôm em một chút nữa coi như bù đắp một tháng qua. Một tháng qua anh chăm sóc cho em không thiếu ngày nào luôn đấy
"Một tháng? Mình nằm đây cả một tháng rồi à?"
Suy nghĩ vừa vụt qua cậu liền cố dùng sức đẩy mạnh anh ra. Anh cũng không muốn cậu vừa tỉnh dậy đã bị đau nên đành buông ra thoáng nhìn cậu bằng một gương mặt buồn
-Đừng ôm em..
-Tại sao
-Chị ấy sẽ không vui...
-Chị nào!?Quế Ngọc Hải đen mặt nhìn cậu. Chị nào nữa đây, hay là trước khi giả bộ quen em gái mình để lừa anh thì cậu có quen 'thật' với bà chị nào nữa. Vừa nghĩ qua như vậy thôi mặt anh đã đen càng thêm đen
BẠN ĐANG ĐỌC
Thích Anh Hơi Nhiều [Hải×Toàn] (End)
Fanfiction•Tác giả: Tuong Vuy •Truyện này là truyện đầu tay nên có sai sót gì mong các pác bỏ qua ❤️ ________________________ Thích thì cứ nói đi, tương tư mãi có được gì? Đừng đợi đến lúc người ta có tình cảm với người khác thì người đau mãi là bạn