Chap 88: "Muốn Ngọc ôm"

115 12 2
                                    


Lan Ngọc: "......"



Cô bày ra biểu tình một lời khó nói hết, há mồm muốn nói chuyện, vài lần cũng không biết nên nói cái gì, giống như bị đánh một gậy vào sau gáy, vừa choáng váng vừa hoang mang.



Lâm Vỹ Dạ bật cười thành tiếng, nàng che miệng lại, tiếng cười lại lọt qua khe hở ngón tay, cuối cùng nàng đành phải ghé vào trên bàn đem mặt giấu đi, nghẹn cười nghẹn đến mức cổ đều đỏ.



Lan Ngọc tay chống cằm, nhìn cô gái nhỏ đối diện cười đến hai vai run lên run lên, khóe miệng cầm lòng không đậu hiện lên một mạt cười.



Cô đứng dậy, nhẹ nhàng nâng nâng đầu nàng lên.



Lâm Vỹ Dạ chỉ cảm thấy đầu bị người nâng lên, nụ cười trên mặt nàng còn chưa tan đi, ngốc ngốc mà nhìn cô. Trong lòng lo lắng cô sẽ ở đây làm ra hành động kinh người gì, luống cuống tay chân định trốn.



Sau đó, liền nhìn thấy mặt mày cô mỉm cười, nói: "Đừng nghẹn cười đến hỏng."

-------

Buổi tối trở về, Lâm Vỹ Dạ tự luyện tập trong vòng mấy giờ đồng hồ. Nàng hy vọng ở trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể cải thiện được vũ đạo của mình.



Vì thế ngày hôm sau, lúc nàng xuống giường, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.



Hậu quả của việc luyện tập quá độ.



Lan Ngọc ngồi xổm ở cửa tiểu khu, xa xa nhìn đến thân hình nhỏ yếu quen thuộc, chậm chạp đi đến đây.



Cô nghiêng đầu nhìn một hồi, phát hiện động tác của nàng quá chậm, liền cảm thấy không đúng. Nhấc chân muốn đi tới lại bị Lâm Vỹ Dạ phất tay ra hiệu trở về chỗ cũ.



Nàng vừa đến gần, Lan Ngọc liền biết nguyên nhân, quanh thân mây đen dày đặc.



Cô đi mua bánh bao, nàng chậm rì rì đi trạm xe bus, nàng ngồi xuống ghế dài, lặng lẽ xoa xoa đùi trong.



Trong lòng lại chửi thầm: Sao tố chất thân thể lại kém như vậy nhỉ...



Xe bus vừa tới, dừng lại trước trạm xe, Lan Ngọc xách theo bánh bao nhanh chóng quay lại.



Lâm Vỹ Dạ đứng ở phía sau, chờ những người khác lên xe trước, Lan Ngọc sắc mặt không tốt mà theo sau nàng



Phía trước người cuối cùng cũng lên xe, đến lượt Lâm Vỹ Dạ, nàng đứng yên bất động, gắt gao mím môi.



Nàng có thể khẳng định, thềm xe của chiếc xe bus này cao hơn của các xe khác rất nhiều.



Nàng nâng nâng chân phải, cảm thấy ổn, lại đổi chân trái, vẫn là cảm thấy không nhấc lên được.



Tài xế xe bus không hiểu nàng còn do dự cái gì, thúc giục: "Cô gái này làm gì vậy?Nhanh lên đi!"



Lâm Vỹ Dạ gật đầu xin lỗi, "Cháu không cố ý..."



[Cover] Hai Kiếp Chỉ Mình EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ