Chương 25

1.2K 113 0
                                    

Lưu Diệu Văn bị tiếng chuông điện thoại làm ồn tới tỉnh giấc. Đầu dây bên kia có vẻ như định gọi đến cháy máy nếu như anh tiếp tục không nghe điện thoại, thế là cuối cùng, Lưu Diện Văn vẫn đành vươn tay mò lên tủ đầu giường.

Tối hôm qua hai người hơi quá khích, làm loạn tới tận nửa đêm mới ngủ nên bây giờ anh không được tỉnh táo cho lắm.

"Alo.... Mẹ....."

Lưu Diệu Văn mò mẫm thấy điện thoại rồi mắt nhắm mắt mở nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau đó lại nhắm hẳn mắt, mở miệng trả lời.

"Tên ranh con chết dẫm này còn ngủ phải không! Mẹ gọi mày bao nhiêu cuộc rồi hả?"

"..........." Lưu Diệu Văn không trả lời, trong lòng lại nghĩ cũng chỉ hai mươi cuộc chứ nhiêu, ồn ào tới mức anh suýt chút nữa đã đập hư điện thoại.

"Tên nhóc thối này, con có nghe không vậy hả!"

Thanh âm của người bên kia đầu dây đã cao lên không ít.

Lưu Diệu Văn để điện thoại sang một bên gối, ngoáy ngoáy lỗ tai đang phát ngứa vì âm thanh lớn đến đột ngột vừa nãy rồi từ từ đáp lời.

"Đang nghe, con đang nghe nè, có chuyện gì vậy mẹ, mới sáng sớm mà. Hôm nay là chủ nhật đó."

Không biết câu nào đã làm mẹ Lưu tức giận khiến thanh âm ở đầu dây bên kia kéo vọt lên tới tận đỉnh.

"Sớm cái gì mà sớm! Sắp mười hai giờ rồi! Con đang ngứa đòn phải không?"

Lưu Diệu Văn xoa xoa mắt, vươn tay lấy điện thoại nhìn một cái, đúng là có tỉnh táo hơn, nhưng anh chỉ lướt lướt màn hình rồi không trả lời nữa.

"Nói chuyện với tên nhóc thối này thật phí sức, mau dậy ăn mặc đàng hoàng cho mẹ, 1 giờ là mẹ chồng con tới sân bay rồi."

Có lẽ vì mẹ Lưu đã đợi cả buổi vẫn không nghe thấy Lưu Diệu Văn trả lời nên bà lại tiếp tục tự mình độc thoại, truyền đến anh một mệnh lệnh.

"Mẹ đúng là mẹ ruột con, sao không nói sớm chút ?"

Mẹ chồng sắp tới sân bay rồi mà anh và Tống Á Hiên còn đang chẳng mặc gì nằm trên giường. Lưu Diệu Văn lập tức hoàn toàn tỉnh táo.

"Con còn dám nói! Hồi còn tám giờ bà đây đã bắt đầu gọi điện cho con rồi,con có phải là bị điếc phỏng không!"

"Rồi rồi rồi, con không nói với mẹ nữa!"

Ngắt điện thoại, Lưu Diệu Văn lại nhích nhích một chút vào trong chăn, chuẩn bị đánh thức bé con đang rúc vào lòng anh.

"Aaa em còn muốn ngủ......."

Tống Á Hiên không thoải mái vì tiếng ồn của Lưu Diệu Văn, cậu muốn xoay người tiếp tục ngủ nhưng lại bị anh hôn một cái lên trán. Cậu lúc này mới xem như đã tạm thời tỉnh ngủ.

"Bảo bảo à, mẹ chúng ta sắp tới sân bay rồi, chúng ta không thể ngủ nữa."

Tống Á Hiên ngơ ngẩn một chút sau khi nghe anh nói, vài giây sau cậu mới phản ứng lại, không chắc chắn lắm nên hỏi anh:

[Trans FIC] [Văn Hiên] - 《Túi kiều khí》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ