Chương 31

1.1K 97 0
                                    

Xe vừa tới dưới lầu của công ty, cấp dưới lại gọi điện cho anh. Tính tình của Lưu Diệu Văn dù có tốt đến đâu cũng biết phát hỏa, anh chắc chắn đầu dây bên kia đang sợ anh không chịu về nên gọi điện giục anh mãi, khiến Lưu Diệu Văn muốn điên đầu.

Lưu Diệu Văn nghe điện thoại, còn chưa kịp nổi giận, đầu dây bên kia đã cướp lời trước. "Lão.... Lão đại, không biết vì sao Lâm tổng lại đến rồi, anh ta nói... nói anh phải qua đây mới ký hợp đồng."

Lưu Diệu Văn nhướn mày, nghe giọng nói của cấp dưới chắc là sợ anh cáu lên, nhưng Lưu Diệu Văn cũng biết đây không phải vấn đề của bọn họ, bọn họ làm gì có gan giấu giếm anh, nên anh cũng không trách mắng gì.

Qua mười mấy giây im lặng, Lưu Diệu Văn thở dài buông một câu. "Tôi tới rồi." , sau đó tắt điện thoại, nhắm mắt dựa vào ghế ngồi day day huyệt thái dương.

Lúc trước anh không biết nên đã nhận hạng mục của Lâm Cảnh Ngôn, nhưng sau này khi biết rồi, anh tỏ rõ thái độ với công ty sẽ không nhận thêm nữa, vậy tại sao Lâm Cảnh Ngôn lại qua đây?

Tống Á Hiên ngồi trên xe đã chợp mắt một lúc. Cậu ngủ không sâu nên cảm nhận được xe dừng nhưng cũng chưa tỉnh lại ngay. Lúc này trước mắt có chút lờ mờ, Tống Á Hiên vươn tay dụi mắt, sau đó hỏi Lưu Diệu Văn sao không xuống xe.

Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn Tống Á Hiên. Tới lúc cậu nhíu mày khó hiểu, anh mới chỉnh lại áo sơ mi cho cậu, nhẹ nhàng nói. "Không sao, chúng ta đi lên thôi...."

Anh thất thần vài giây, suy nghĩ xem có nên đưa Tống Á Hiên lên không. Lâm Cảnh Ngôn đang ở trên đó, không biết từ sau khi biến mất khỏi thế giới của anh, hắn đã trải qua những gì. Lưu Diệu Văn phát hiện khi gặp lại hắn, anh chẳng nhìn thấy một chút dáng vẻ ngày xưa của Lâm Cảnh Ngôn.

Sau khi đối mặt với hắn vài lần, Lưu Diệu văn thực sự có hơi lực bất tòng tâm. Từng có quá khứ với nhau là một chuyện, thứ hai là anh luôn cảm thấy Lâm Cảnh Ngôn không có thiện chí, vì vậy anh luôn do dự xem có nên để bé con tránh gặp người đó không.

Lưu Diệu Văn hiểu Tống Á Hiên không có cảm giác an toàn, nếu như anh giấu cậu không nói tiếng nào, sợ rằng cũng không tốt hơn là bao so với việc gặp thẳng mặt hắn. Sau khi do dự hồi lâu, anh vẫn quyết định đưa cậu lên trên.

———

Lưu Diệu Văn dắt tay bé con nhà anh vào phòng làm việc. Hai mươi mấy cặp mắt đồng thời nhìn về phía họ khiến Tống Á Hiên cảm thấy không thoải mái, trốn sau lưng Lưu Diệu Văn.

Phòng làm việc quả thực rất náo nhiệt, mười mấy người trong tổ hạng mục gần như đều có mặt đầy đủ. Thấy Lưu Diệu Văn tới, họ cuối cùng cũng thở phào một hơi, ánh mắt mang theo tín hiệu cầu cứu vô cùng rõ ràng.

Người mà Lâm Cảnh Ngôn dẫn theo đang ngồi trên sofa mà bình thường Lưu Diệu Văn hay tiếp khách, giả vờ làm dáng lật giở vài trang hợp đồng mỏng manh, mà lúc này Lâm Cảnh Ngôn lại ngồi trên ghế làm việc quay lưng lại với bọn họ, không phát ra âm thanh gì. Lưu Diệu Văn buồn cười nhìn hắn, anh biết rõ Lâm Cảnh Ngôn muốn đấu trí với anh, hắn đang đợi anh mở lời.

[Trans FIC] [Văn Hiên] - 《Túi kiều khí》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ