Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện có chút gai mũi.
Tống Á Hiên chưa tỉnh lại, bên giường là y tá vừa mới bước vào, bên cạnh là xe đẩy xếp đầy các loại thuốc.
Nửa tiếng trước Tống Á Hiên được đưa về bệnh viện, may mắn không có việc gì, bác sĩ trầm mặt dặn dò vài câu rồi rời đi.
Y tá tới muốn tiêm thuốc cho Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vết bầm tím trên mu bàn tay của cậu, mở miệng cự tuyệt.
"Để một lúc nữa đi, tay em ấy như vậy...."
Y tá thực tập mới đến luôn cho rằng là mình không đâm kim cẩn thận nên bệnh nhân mới tím một mảng da thịt như thế kia, cộng thêm ngữ khí không mấy thân thiện gì của Lưu Diệu Văn lúc này, kim tiêm trên tay được thu lại, cô y tá đưa mắt nhìn anh, có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi.
"Khụ.... Vậy tiêm ở tay bên kia được không?"
"Đợi em ấy tỉnh, đều nghe em ấy....."
Tống Á Hiên bình thường sợ đau muốn chết, tay phải bầm tím một mảng thế kia, bé con tỉnh lại chắc chắn sẽ rơi nước mắt. Nếu trong lúc em ấy không biết gì lại còn tiêm, tỉnh lại khẳng định còn ủy khuất hơn.
Hôm nay Tống Á Hiên chịu đựng quá nhiều ủy khuất rồi, Lưu Diệu Văn không nỡ để cậu chịu thêm chút nào nữa
—
Hơn nửa tiếng sau, Lưu Diệu Văn đến tư thế tay cũng không đổi chôn đầu vào tay phải của Tống Á Hiên.
Nếu như không phải bên tai còn truyền đến tiếng sụt sịt rất nhỏ, ba mẹ Tống ở bên ngoài có lẽ sẽ thực sự hoài nghi là anh đã ngủ rồi.
Tống Á Hiên vẫn chưa tỉnh lại, mẹ Tống cho chồng một ánh mắt bảo ông đi an ủi anh, nhưng ba Tống còn giận bà chuyện hôm nay suýt chút chữa lợn lành thành lợn què, quay đầu xem như không nhìn thấy. Mẹ Tống đi qua hung hăng đẩy vai ông một cái, âm thanh có chút bất mãn đè nén xuống.
"Ông bị sao vậy, mau qua đó xem xem!"
Ba Tống tặng bà một cái trợn mắt, thở dài một hơi rồi đi tới bên cạnh Lưu Diệu Văn, tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh.
"Diệu Văn .... Á Hiên một lúc nữa sẽ tỉnh thôi...."
"Vâng...."
Ba Tống nghe có chút vô lực, qua vài giây mới mở miệng.
"Đúng rồi, con có đói không? Ba và mẹ con xuống mua đồ ăn đem lên nhé?"
"Con....."
"Khụ!" Ba Tống không đợi nghe câu trả lời của anh, quay đầu đã thấy mẹ Tống đứng ở cửa ho khan trừng mắt nhìn ông biểu thị bà không vừa lòng.
Ba Tống giả vờ như không nhìn thấy bất mãn của vợ, không nhanh không chậm nói với Lưu Diệu Văn ông đi mua cơm, liền kéo mẹ Tống ra khỏi phòng bệnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans FIC] [Văn Hiên] - 《Túi kiều khí》
Fanfiction- Tác giả : Sing - Không áp dụng lên người thật. - Thể loại : ABO, 15+ - Số chương : 42 (Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả. Bản dịch chỉ đảm bảo 70% nội dung gốc. Vui lòng không re-up, chỉnh sửa bản dịch của Lang Ngư dưới mọi hình thức. Than...