Chương 3

1.9K 150 4
                                    

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào phòng qua những khe hở rèm cửa sổ chưa kéo hết.

Lưu Diệu Văn miễn cưỡng mở mắt, lắc lắc đầu, lấy tay nâng chiếc đầu nhỏ đang làm tổ trước ngực mình qua bên cạnh.

Bởi vì ban đầu chưa kịp dọn dẹp phòng cho Tống Á Hiên, nên anh đành để cậu ngủ với mình vài ngày. Sau đó Lưu Diệu Văn cảm thấy không ổn lắm, một Alpha một Omega cả ngày ngủ với nhau sớm muộn cũng có chuyện. Thế là anh nhanh chóng dọn dẹp phòng cho Tống Á Hiên.

Đêm đầu tiên ngủ riêng, nửa đêm Tống Á Hiên ôm gấu bông cá nhỏ của mình tìm về phòng, khóc huhu đòi phải ngủ với Lưu Diệu Văn, nói rằng bên ngoài cửa sổ có ai đang nhìn mình rất đáng sợ.

Không còn cách nào khác. Giữ vững nguyên tắc không dỗ cậu ngủ thì cả hai cũng đừng mơ mà ngủ được, Lưu Diệu Văn chỉ có thể để Tống Á Hiên ngủ với mình.

"Tống Á Hiên, thức dậy thôi, lát nữa dẫn em đi trung tâm mua sắm."

Đứa trẻ này dường như không biết nhìn xa trông rộng, chỉ toàn đem theo một đống quần áo không hợp thời tiết, rồi ngày nào cũng mặc đồ của Lưu Diệu Văn lượn tới lượn lui trong nhà.

Díng dong~

"Anh Đinh? Sao anh tới đây?"

Vừa nói, ánh mắt Lưu Diệu Văn vừa nhìn phía sau Đinh Trình Hâm.

"Anh Mã thật sự to gan, dám để anh ra ngoài một mình."

"Em muốn ăn đòn thì cứ nói thẳng..."

Đinh Trình Hâm trừng mắt đi vào cửa.

"Nhanh lấy cho anh đôi dép, anh không đến tìm em. Mợ nói chỗ em có một đứa nhóc?"

Mắt hồ hy của Đinh Trình Hâm nhìn Lưu Diệu Văn cười.

"........." Biết là chẳng có chuyện tốt mà.

"Mau để anh xem em rể tương lai của anh nào." Mắt hồ ly lấp lánh đầy sao.

"........." Đinh ca vậy mà còn biết làm nũng cơ đấy.

Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng nhận ra, Mã Gia Kỳ, cái tên nhiều chuyện này!

Không đúng! Là ai với ai chứ, em rể gì? Nhiều chuyện còn tung tin đồn nhảm!

"Không phải đâu anh Đinh... Tống Á Hiên chỉ mới về nước tạm thời sẽ ở chỗ em thôi." Lưu Diệu Văn cạn lời.

"Lưu Diệu Văn thật không có tiền đồ mà, mợ nói đứa trẻ đó rất xinh đẹp, em coi em có được không vậy." Đinh Trình Hâm càng cạn lời hơn.

Lưu Diệu Văn đã 24 rồi, bây giờ phải nhanh chóng tìm một đối tượng yêu đương, qua hai năm nữa kết hôn là vừa đẹp! Tên nhóc này thật là không có mắt nhìn mà.

"Không phải... Em ấy là một người mỏng manh yếu ớt, em không thích kiểu như vậy, cả ngày khóc huhu thật là phiền chết mà."

Lưu Diệu Văn cố gắng phản bác.

"Anh tin em chết liền á, còn ai có thể yếu ớt hơn Lâm Cảnh Ngôn..."

Nói rồi như nghĩ đến cái gì, Đinh Trình Hâm nhanh chóng im lặng.

Ánh mắt của Lưu Diệu Văn tối đi.

[Trans FIC] [Văn Hiên] - 《Túi kiều khí》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ