Chương 32

1K 84 0
                                    

Lưu Diệu Văn vừa bước ra khỏi phòng làm việc đã nhìn thấy Tống Á Hiên tay cầm kem ngồi ăn ngon lành trên ghế của Tiểu Trần, vừa ăn vừa rung chân, ánh mắt của cậu hoàn toàn chăm chú vào cây kem kia, không hề để ý Lưu Diệu Văn đang tức giận đi tới.

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, anh bước đến giành lấy hộp kem trên tay bé con.

"Bảo bảo, kem rất lạnh, ăn vào em và tiểu bảo bảo đều sẽ không thoải mái đâu, có biết không?"

Hộp kem mát lạnh bị anh cướp đi, trên tay cậu chỉ còn lại chiếc thìa trống rỗng.

Không biết là do không thể ăn muỗng kem cuối cùng, do biểu cảm của Lưu Diệu Văn quá đỗi nghiêm túc hay là do đã đợi ở bên ngoài quá lâu mà lúc này Tống Á Hiên cảm thấy thật tủi thân. Cậu nhìn Lưu Diệu Văn vài giây, sau đó vung tay thật mạnh ném cái thìa xuống bàn làm việc, vài vệt kem còn sót lại trên thìa vẩy ra khắp nơi.

Tống Á Hiên quay đầu lại nhìn thấy Lưu Diệu Văn nhíu mày càng sâu, còn đứng yên đó không thèm dỗ cậu, đôi mắt đỏ hồng của cậu bắt đầu có ánh nước, cậu gào lên với anh. "Đều tại anh, cứ ở trong đấy lâu như vậy không đi ra, bây giờ còn hung dữ với em!"

Nói xong cậu đứng dậy lấy tay lau loạn xạ nước mắt trên mặt rồi chạy ra ngoài.

Lưu Diệu Văn nào dám để Tống Á Hiên một mình, anh vội vã chạy đuổi theo ôm cậu vào lòng, vốn dĩ anh đâu có định hung dữ với cậu, chỉ là không anh khống chế được biểu cảm trên mặt nên mới lại khiến hai mắt bé con đỏ lên. "Bé ngốc, anh Văn nào có hung dữ với em đâu?"

Được anh ôm chặt vào lòng dỗ dành, Tống Á Hiên lập tức dịu đi, mặc dù trên gương mặt vẫn còn nét tủi thân nhưng cậu cũng ý thức được mình không nên lén ăn kem.

Cậu vùi đầu vào lồng ngực của Lưu Diệu Văn làm nũng.

"Nhưng mà anh không được hung dữ với Hiên Hiên....."

Nói xong cậu cọ cọ đầu lên ngực anh, lau hết nước mắt lên áo anh, vòng tay qua ôm lấy anh rồi ngẩng đầu lên, cất giọng mềm mại nói tiếp. "Anh mà hung dữ em sẽ rất buồn đó."

Âm thanh tủi thân của cậu khiến Lưu Diệu Văn đau lòng không ngớt, anh nhẫn nại dỗ dành cậu.

"Anh Văn không hung dữ với em, nhưng lỡ như bụng của bảo bối không thoải mái thì phải làm sao đây?"

Chỉ vì bé con đang có em bé nên giai đoạn này không được ăn đồ lạnh, nuông chiều thì nuông chiều, nhưng vẫn phải nói cho cậu hiểu.

"Vậy có phải bảo bảo không nên ăn kem không, bác sĩ đã dặn dò chúng ta rồi đúng chứ?"

"Hức vâng.... Anh Văn, em xin lỗi..."

Dù sao cũng còn nhỏ tuổi nên sau khi nhận lỗi xong, Tống Á Hiên vẫn không kiềm được nỗi ấm ức, cậu dụi đầu lên vai anh, len lén rơi nước mắt.

Lưu Diệu Văn đau lòng thực sự, anh vươn tay vuốt vuốt lưng cậu an ủi.

"Đừng khóc nữa, anh Văn không trách bảo bối."

Sau đó anh lau đi nước mắt trên mặt Tống Á Hiên, hôn lên khóe môi cậu xem như an ủi tâm trạng của bé con.

"Ể? Lão đại, anh bàn chuyện xong rồi à?"

[Trans FIC] [Văn Hiên] - 《Túi kiều khí》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ