12.18+

1.7K 45 1
                                    

Mình xin nhắc trước ạ.
Ngay đây, trong chap này. Mình xin nhắc đến nhân vật của Seungwan..
Không biết phải giải thích như thế nào.
Mình muốn viết thử một lần về một nữ nhân có vật đó của nam nhân.
Mình đã đọc qua rất nhiều truyện như thế này, và mình cảm thấy nó là một cái gì đó rất mới mẻ với riêng bản thân mình nên mình muốn viết thử nó...

Nếu như mọi người không thích có thể lướt qua chap này ạ. Mọi người chẳng cần phải sợ không hiểu những chap sau. Vì trong chap này mình chỉ ghi toàn H thôi.

Mình cám ơn trước ạ...
________

Trong quán bar...
Tiếng nhạc chói tai vừa phát lên đã khiến người con gái say xỉn kia khó chịu...
Trong cơn say mềm người con gái đó không ngừng chửi thầm người tên Seungwan.
"Bae Joohyun!"

Nghe thấy ai gọi tên em, em liền ngó mắt lên nhìn. Do say rượu, ánh mắt em theo đó cũng không thể nhìn rõ được. Màn sương mờ ảo bao phủ lấy giác quan của em.
Em chỉ nhìn thấy một người đàn ông, rất cao lớn và thân hình rất vạm vỡ...
"Ai vậy?" Em chóng cằm, nhìn người đàn ông đó...
"Là tôi, Bogum đây!"
"Lại là anh sao? Sao lại phiền như vậy?"
Vừa nghe đến tên anh ta, em đã chán ghét muốn đứng lên bỏ về. Nhưng không giữ được thân bằng mà ngã hẵng lên người anh ta.
Em không muốn cô hiểu lầm liền đứng thẳng người lại. Tay em bị anh ta giữ chặt, em cũng hất ra.
"Để tôi đưa em về!"
"Không cần anh.. Tôi có thể tự về!"
Muốn đến đây giải khuây. Không may lại nhìn thấy anh ta. Thật là trướng cả mắt.
____
Không phải em là một kẻ nghiện rượu. Mà có thể uống đến say như vậy. Chẳng phải trách gì cô. Tại sao lại đối xử với em như vậy?

Cô có thể ôm người con gái khác trước mặt em sao? Còn xoa đầu và nhìn cô gái đó với ánh mắt ấm áp...
Ánh mắt đó từng là của em mà? Chỉ được của riêng em thôi. Em không muốn cô nhìn người khác với ánh mắt đó...

Điện thoại em rung chuông liên tục. Nhưng lần nào cũng bị em tắt máy. Em không muốn nghe, càng không muốn nhìn mặt cô....

Anh ta thấy em không thể tự về được liền tỏ ý đưa em về. Lần nào cũng như lần nấy, em đều từ chối. Từ từ tiến ra cửa, đón một chiếc taxi quay về nhà riêng của em.
Em nghĩ bây giờ cô và người con gái kia đang vui vẻ với nhau rồi. Nếu như về biệt thự của cô thì sẽ làm kẻ cản trở.. em không muốn nhìn thấy những cảnh ân ái đó.

Bước xuống taxi, em đi từng bước lại cửa nhà.
Lấy trong túi sách ra chìa khoá nhà, loay hoay một lúc rất lâu mới mở cửa ra được.

Em đi thẳng lên phòng. Con đường em đi tối đen như mực, cứ theo bản năng mà đi.Cuối cùng cũng đến. Em cầm lấy tay nắm cửa mở ra. Bước vào trong rồi đóng cửa lại.

Em muốn ngủ một giấc nên không tiện mở đèn.. đang nằm yên trên chiếc giường lớn, bỗng em thấy cả người em nặng nề đến khó thở.
Cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh. Nhìn thấy người trước mặt em liền muốn đẩy ra nhưng người kia liền giữ chặt hai tay em.
"Son Seungwan.. buông tôi ra!"

Với cách xưng hô nghe xa lạ kia của em khiến cô không hài lòng nhăn mặt. Dùng ánh mắt ấm áp kia nhìn thẳng vào em khiến em trong chốc lát đã mềm lòng...
"Seungwan..."

[WENRENE] SUGAR BABYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ