Chương 2

2.8K 445 52
                                    

Nhìn thấy mấy tên côn đồ định vung nắm đấm đánh người kia Takemichi không một chút nghĩ ngợi xông ra hét lên:

"Này."

Cả đám quay lại nhìn cậu. Takemichi thoáng khựng lại nhưng rồi cậu vẫn chạy lại che trước mặt cậu con trai:

"Mấy người dừng lại. Tôi đã báo cảnh sát rồi đấy." Thật bị ai mình chính là cảnh sát đây mà lại đi nói câu này.

Bọn chúng nhìn cậu sau đó liền cười phá lên. Một tên nắm tóc cậu rồi kéo lại:

"Chỉ là một thằng nhóc nhỏ con mà cũng xông ra làm anh hùng à."

Nói xong tên đó liền đấm vào mặt cậu. Takemichi bị đấm ngã xuống đất. Tên kia lại nắm lấy tóc cậu rồi kéo lên. Hắn bỗng sửng sốt khi thấy cậu khóc. 

"Mới bị đấm có một cú mà đã khóc rồi vậy mà đòi làm anh hùng cơ đấy." Gã buông lời giễu cợt rồi quăng cậu ngã xuống đất.

Takemichi lồm cồm bò dậy. Nước mắt cậu không ngừng chảy ra. Khổ quá có phải là cậu muốn vậy đâu chẳng qua là do thể chất của cậu khi bị đánh thì cảm giác đau phóng đại gấp 3,4 lần so với người thường. Cũng tại vì như vậy nên ở Sở cảnh sát cậu lúc nào cũng bị đồng nghiệp giễu cợt. Lúc nãy bị đấm một cú rồi còn bị ngã xuống đất nữa khiến cậu càng thêm đau, nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra. 

Bọn chúng phá lên cười khi nhìn cậu cố bò dậy. Miệng thì không ngừng chửi tục, nhục mạ cậu. Điều này làm cậu nhớ đến quãng thời gian trước kia mình cũng bị cười cợt vì cái tính mít ướt này. Nhưng cậu không có yếu đuối vậy đâu. Takemichi đứng lên sau đó dùng hết sức đấm một tên đứng gần đó. 

"Đừng có mà coi thường tao!!!!"

Gã bị đấm bất ngờ nên ngã nhào xuống đất. Mấy tên còn lại cũng ngạc nhiên nhưng rồi sau đó nhanh chóng chạy đến đánh cậu. Takemichi chịu đựng cơn đau đớn khắp cơ thể cố gồng mình đánh nhau với bọn chúng. 

Tuy bị đánh cho bầm dập, cả người đều đau nhức nhưng cậu vẫn cố đứng dậy. Ánh mắt hiện lên vẻ cố chấp. 

"Mẹ kiếp! Sao thằng này lì thế."

Nhìn cơ thể nhỏ con ấy không ngờ lại có một sức chịu đựng kinh người vậy. Lúc này bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát.

"F***! Thằng chó này vậy mà báo cảnh sát thật."

"Đại ca giờ làm sao đây "

"Rút thôi."

Trước khi đi chúng lại quay lại nhìn cậu:

"Thằng chó chết hôm nay mày ăn mày đấy. Lần sau thì không có dễ dàng như vậy đâu "

Nhìn bọn chúng đi cả rồi lúc này Takemichi mới ngã phịch xuống đất ngồi dựa vào tường. Cũng may tiếng còi cảnh sát vô tình ấy đã cứu cậu. Nếu cứ tiếp tục cậu sợ cơ thể sẽ không chịu nổi mất. Takemichi quay sang nhìn người cậu vừa cứu. Từ nãy tới giờ cậu ta chỉ ngồi đó im lặng quan sát cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Takemichi lúc này kiểu:"..."

Cậu thì cực khổ đánh nhau với chúng để cứu cậu ta mà cậu ta chỉ ngồi đó nhìn thôi hả. Không có lấy một lời cảm ơn luôn.

[BonTake] DarkNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ