☆ 14: Em sẽ gặp anh vào một ngày thành phố chẳng còn lặng im

127 20 6
                                    

Cupid ain't a lie, arrow got your name on it, oh yeah.
Don't miss out on a love and regret yourself on it, oh. (*)

Jungkook nhấm vào một ngụm coffee rồi dời tầm mắt ra khung cửa kính, thả cái nhìn vô hồn đến một nơi mà chính bản thân em cũng không rõ là đâu. Từ tầng mười chín của khu chung cư nhìn xuống, chẳng có mấy điều có thể thu hút sự tập trung của một người đến thế.

Tiếng hát êm tai của cậu ca sĩ trẻ nào đó vẫn vang lên từ chiếc radio đã có phần lỗi thời. Jungkook tựa hẳn đầu vào góc của khung cửa nơi tiếp giáp với tường, cảm thấy hài lòng khi tìm được một chỗ dựa vững chắc đến vậy. Những ngày như hôm nay phù hợp để bản thân lười biếng một chút, và việc tranh thủ đón lấy từng vạt nắng cuối ngày chắc chắn sẽ thú vị hơn là vùi đầu vào một cái dự án dang dở nào đó.

Chuông điện thoại vang lên khiến em phải nhấc đầu ra khỏi điểm tựa thoải mái quen thuộc. Đưa tay vặn nhỏ lại nút âm lượng, lướt nhìn qua tên người gọi, Jungkook chỉ thở ra một tiếng nhẹ bẫng rồi bắt máy.

<Yo, Jungkookie!>

"Đừng có yo với em!"

Taehyung cười qua điện thoại, rồi như em nghe được anh ấy đang nói chuyện với một ai đó khác. Em đoán là Jimin hoặc Hoseok. Liền ngay sau đó đã có giọng Jimin lấp vào khoảng im lặng.

<Jungkookie, dạo này em thế nào?>

"Hyung hỏi cứ như hỏi người yêu cũ ấy nhỉ?"

<Ha ha, nghiêm túc đó, mau trả lời đi!>

Jungkook nhìn xuống lại khoảng không chẳng mấy đặc biệt qua tầng kính trong vắt. Nơi đó đáng ra phải luôn là nơi đông đúc nhất của cả khu chung cư này. Ấy mà giờ chỉ là khoảng sân trống không. Người ta thậm chí còn chẳng buồn bật những ngọn đèn màu đã từng rất rực rỡ, thay vào đó lại là những đoạn dây giăng kín chẳng có lấy một phần thẩm mỹ nào.

"Em vẫn ổn, chưa chết..."_Jungkook nói nhỏ qua điện thoại, lời bông đùa nhưng chẳng hề tồn tại sự vui vẻ, cầm lấy tách coffee đã vơi dần đôi lần tầng khói nhấm thêm một ngụm.

<Ờ, vậy thì khi nào chết nhớ báo để anh sang thắp cho nến hương nhé!>

Người nhỏ tuổi cười nhạt, chẳng buồn đáp lại nữa. Jimin nhanh chóng kết thúc cuộc gọi sau vài lời dặn dò có hơi thừa thãi và lo lắng quá mức của anh dưới sự xen vào vô tội vạ của Taehyung.

Jungkook chào tạm biệt hai người anh lớn, màn hình trả lại ở giao diện 'Home'. Em nhìn trân trân vào bức ảnh hiện trên đó, tự khắc cảm thấy cơn sóng xúc vốn đã chẳng bình lặng giờ lại thêm một vòng cuộn xoáy.

Một ngày nắng hạ buông, nơi ngoại ô mà Jungkook chẳng nhớ rõ tên, Yoongi cười thật tươi bước đến nhìn em mà dõng dạc nói rằng gã thích em thật nhiều.

Rồi cũng là một ngày nắng, cũng là Yoongi nhưng chẳng phải của mùa hạ, gã bỏ đi mà chẳng để ý rằng bầu trời nơi đáy mắt em đã kéo mưa, vội vàng.

Yoongi bỏ em rồi!

Bên nhau gần hai năm, Yoongi luôn là điều gì đó mà em chẳng thể nào dùng đủ từ ngữ để nói về - Một ai đó mà chỉ cần nhắc tên, Jungkook sẽ cho phép mình nghĩ đến với tất thảy dịu dàng và những lời yêu. Nhưng đó là chuyện của trước đây, còn lúc này, bên trong em chỉ là những mảng màu đơn sắc chẳng vẹn tròn cùng một trái tim ngỡ rằng đã khô cạn.

|Yoonkook| Our LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ