☆ 1: Sea

1.5K 103 18
                                    

"Đã hẹn biển hãy đứng yên ở đấy
Sóng ra khơi rồi sóng sẽ quay về."

Yoongi ôm Jungkook lần cuối, chắc phải một thời gian nữa anh mới có thể gặp lại cậu bé của anh.

"Yoongi, em sẽ về sớm thôi. Nhớ đợi em, được không anh?"

"Được rồi. Đến nơi nhớ gọi cho anh."

Yoongi sẽ không để em vì mình mà từ bỏ tương lai tươi sáng phía trước. Thế giới này đẹp lắm! (Được gặp em đối với anh đã là điều may mắn nhất). Chỉ hai năm thôi, và anh sẽ đợi - đợi cậu bé của anh quay về.

"Yoongi, em sẽ nhớ anh lắm! Anh tuyệt đối không được quên em đâu đấy, không được cưa cẩm bất cứ ai đâu đấy..."_ Cậu bé của anh nghẹn ngào. Em không muốn Yoongi nhìn thấy em khóc vào lúc này đâu, xấu hổ chết mất!

"Học tốt và nhanh chóng quay về nhé, anh nhớ em!"_Yoongi ôm chặt em hơn, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc em một nụ hôn như câu trả lời.

Jungkook của anh đã không hề muốn rời đi, dù em đã có ước mơ được đi du học Pháp từ rất lâu rồi. Nhưng đó là khi em chưa gặp anh - người yêu của em. Giờ đây, khi đã có cơ hội, em lại chỉ muốn ở lại bên cạnh anh thôi. Hai năm đối với em là quá dài, hai người sẽ phải yêu xa trong khoảng thời gian đó và em thật sự không muốn rời xa Yoongi dù chỉ là một ngày thôi. Nhưng Yoongi biết em cần phải làm gì, đó là ước mơ của em, là cơ hội mà nếu lần này bỏ lỡ sẽ chẳng có lần thứ hai. Và Jungkook đành chào tạm biệt anh, kéo vali đến đất nước em hằng mong một lần đặt chân đến.

"Yoongi?"
"..."_ Anh không trả lời
"Yoongi?"
"..."_ Anh lại im lặng
"Yoongi?"
"..."
Lại một lần em gọi tên anh
Em muốn khắc ghi cái tên này trong tim. Chỉ hai năm thôi, em nhất định sẽ học thật tốt và quay về gặp anh. Em hứa đấy!

Yoongi nhìn bóng lưng người nhỏ tuổi khuất dần trong đám đông, thấy nơi ngực trái bỗng trở nên trống trải lạ thường, thấy trong đáy mắt chẳng còn vương thứ ánh sáng từ phía em luôn thường trực và bàn tay anh vươn ra giữa không trung, níu lấy một thứ gì đó vô hình chẳng thể nhìn thấy, rồi bất lực mà buông thõng theo sức nặng đè nén bao trùm lấy không gian. Lúc mà đôi tay anh nắm lại một cách trơ trọi ở hai bên đùi và đến khi chỉ có thể nhìn thấy Jungkook trong từng thước phim hồi ức...

"Jungkookie, Đừng đi....Giá mà em có thể ở lại..."
"Tạm biệt nhé! Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, anh thương em! Nhớ em!"

-------------- Hai năm sau ------------

Những ngày đầu đông của Seoul đã đến với những bông tuyết rơi lất phất. Jungkook lấy áo khoác choàng thêm, em khẽ rùng mình vì cái lạnh đã lâu không cảm nhận được, cũng có chút nhớ. Tuyết đầu mùa năm nay, em được nghe anh người yêu kể lại rằng "...vui lắm".

"Huh, vui gì chứ? Không có em ở đó mà anh nói vui hả?"

Thế là em giận anh đến tận 18 tiếng đồng hồ, anh có gọi cỡ nào cũng không thèm nghe máy. Mãi đến tận tối, khi đã học xong, đọc tin nhắn của anh mà cười tủm tỉm, rồi em liền trả lời lại anh ngay.

|Yoonkook| Our LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ