☆ 6: Coffee

470 36 5
                                    

[Tên Hàn, nói tiếng Việt và sinh sống tại Việt Nam. Đừng để ý quá nhiều về nó. Và còn một điều nữa: Tựa chap không liên quan đến nội dung!]

--------------------------------

Jungkook khẽ cựa mình, cảm nhận được hơi lạnh cùng sự trống trãi của phần giường bên cạnh truyền lại, em khẽ mở mắt. Đúng là không có Yoongi ở đây thật.

Xuống bếp pha hai tách coffee, một Americano cho Yoongi và em chọn cho mình một Capuchino nhiều sữa. Em không uống được đồ uống đắng, kể cả rượu. Còn Yoongi thì ngược lại. Gã mê đắm cái vị đắng ngắt của Americano khi thứ chất lỏng đen xì ấy trôi khỏi cuống họng. Gã thích Whiskey và thỉnh thoảng sẽ lôi kéo Jungkook uống cùng, mặc cho em từ chối. Rồi sau đó sẽ loạng choạng mà kéo em về phòng và lấy cớ giải rượu để lôi kéo em vào một vũ điệu khác của riêng hai người.

Chẳng sao cả, Jungkook cảm thấy vui về điều đó, vì đó là gã.

Đẩy cánh cửa ban công, gió lạnh liền xộc vào cánh mũi khiến em khẽ cau mày. Yoongi luôn lên đây mỗi khi gã mất tập trung. Hội An mùa này về đêm hay có mưa, sáng sớm vẫn còn hơi lạnh, Yoongi lại chỉ mặc mỗi cái áo thun trắng mỏng dính, áp sát vào da thịt.

"Lạnh đó, hyung!"_Jungkook tiến lại phía gã, bắt gặp điếu thuốc lá vẫn còn hơi tàn đỏ gã đang hút, em lại nhăn mặt tỏ ra không hài lòng.

"Hyung! Hút thuốc không tốt!"_Jungkook cố tình trưng ra gương mặt khó chịu cho gã thấy, Yoongi hừ nhẹ một tiếng rồi dập tắt điếu thuốc đi. Cố đẩy gương mặt Jungkook ra khỏi tầm mắt, gã không muốn em bị ảnh hưởng bởi khói thuốc, luôn là vậy! 

Đó là lý do mà gã không bao giờ hút thuốc khi có em bên cạnh. Nếu vô tình bị bắt gặp như hiện tại, chỉ cần một lời nhắc nhở của người nhỏ tuổi, gã sẵn sàng dập nó đi, vì em.

"Không tập trung được sao?"

Vừa nói, em vừa đưa cốc Americano mới pha xong cho gã. Yoongi nhìn em, nhún vai và chìa trong tay ra một tách trà hoa cúc vẫn còn âm ấm.

"Anh có cái này rồi!"

Jungkook bật cười và đặt cốc coffee lên thành ban công. Gã chưa bao giờ thích trà, trước nay vẫn không đổi. Nhưng khoảng thời gian bên cạnh Jungkook, gã đã nghe em cằn nhằn đủ nhiều để lựa chọn cho mình một tách trà thay vì coffee, mỗi khi gã không thể tập trung vào đống khuôn nhạc chằng chịt trên trang giấy.

Jungkook tìm đến tay còn lại của gã - Bàn tay có những vết chai sần vì cầm bút cùng những dấu vết của thời gian, đan tay mình và tay gã vào nhau, rồi chẳng nói gì nữa mà chỉ khẽ cười một cách tinh nghịch.

Yoongi đã quen với những cái chạm nhẹ nhàng từ người nhỏ tuổi, quen với những khoảng lặng mà cả hai dành cho nhau. Không phải vì không có gì để nói, chỉ là khi ấy cả hai hiểu được bản thân và hiểu cả đối phương. Khoảng lặng chưa bao giờ trở thành khoảng cách để đẩy cả hai ra xa. Họ chọn im lặng để dành thời gian tận hưởng và cảm nhận những xúc cảm sâu nhất trong mỗi cá nhân, chỉ cần có đối phương bên cạnh, trong tầm tay - trong nhận thức.

Gã để em tự do ngọ nguậy những đầu ngón tay trong bàn tay to lớn của mình, nắm hờ ống tay áo dài quá khổ của em rồi thả tầm mắt mình đến một nơi nào đó xa xăm, nơi mà bao nhiêu năm bôn ba đây và đó của gã cũng không thể tìm thấy được.

|Yoonkook| Our LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ