"Bệnh nhân này làm ơn đi, chúng tôi đã nói thể trạng cậu đang rất yếu không thể rút máu đi truyền cho đứa bé được"
Vị bác sĩ chắn ngang trước cửa phòng hộ phẫu cố gắng ngăn không cho Yoongi có cơ hồi chạy vào trong. Đối với lương y đạo đức nghề nghiệp luôn đặt tuyến đầu, có ăn gan hùm bác sĩ cũng chẳng dám vắt máu của người đang kiệt quệ đem đi cứu nguy
"Làm ơn...làm ơn cứu con tôi, làm ơn cứu con trai tôi đi"
"Yoongi anh bình tĩnh JungKook sắp đến rồi...Yoongi nghe em nói...Yoongi"
Yoongi vùng vẫy trong vòng tay Jimin, thanh quản vặn lại đến mức khàn đi tắc nghẽn nơi cổ họng, anh đã gào thét tên con trai mình quá nhiều rồi. Than van với đáy lòng đang đau sót vô cùng cực, ông trời thấy anh vẫn chưa đủ đáng thương sao ? Tàn nhẫn cướp mất kí ức của Yoongi đã đành, giờ lại muốn đoạt lấy đứa con trai mà anh coi là tâm can, là cả lẽ sống. Còn điều gì ác liệt hơn nữa không đến đây đổ hết một lượt lên đầu anh luôn đi ?
Đôi chân run rẩy ngã quỵ xuống nền đất, Yoongi bấu víu vào cánh tay Jimin nấc lên từng hồi. Jimin nói nhiều lắm nhưng Yoongi chẳng thể nghe được gì nữa, hai tai anh dần ù đi trong đầu chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh Bánh Quy bê bết máu nằm trên băng ca với hơi thở dần yếu ớt nơi lồng ngực. Khoảnh khắc nhìn thấy con trai bị đưa vào vào phòng cấp cứu, cánh cửa đóng lại tựa vực thẳm ngăn cách hai bờ sinh tử. Làm ơn đi, tử thần đừng gọi tên Bánh Quy đứa trẻ vô hại ấy còn chưa nếm được mùi vị trưởng thành.
"Yoongi...Yoongi..."
Yoongi đờ đẫn hồn bay phách lạc vào chốn hư không, đến nổi JungKook đã chạy đến trước mặt anh từ bao giờ cũng không hay biết. Anh lặng người trước mắt phũ một màu bi thảm, JungKook ôm anh, JungKook vuốt ve gương mặt anh, mặc cho thằng nhóc có làm gì cũng chẳng thể đưa anh ra khỏi thâm tâm đã hòa vào làn sóng thảm hại.
"Yoongi anh nói gì đi, nói gì với em đi đừng làm em sợ"
JungKook gói gọn người cậu thương vào lòng, bao nhiêu tình cảm ủ ấp suốt sáu năm qua đều muốn mang ra đặt hết lên omega của mình. Kể từ lúc nhận được cuộc điện thoại từ Jimin, JungKook chẳng khác gì một kẻ vặn vẹo hoang mang chìm nghỉm trong mớ hỗn độn của bản thân và cho tới khi cậu nhìn thấy anh. Min Yoongi - người trú ngụ trong tim JungKook lại như muốn xé toạt tâm can cậu với thân thể mềm nhũn tựa cái xác không hồn ngã quỵ trước cửa phòng phẫu thuật.
"JungKook mau vào trong truyền máu cho Bánh Quy, con trai em đang rất nguy kịch"
JungKook nghệch ra trong khi Jimin liên tục hối thúc thiếu điều muốn nài nỉ van xin. Cậu thất thần với dãy thông tin vừa được Jimin nạp vào đầu, Bánh Quy - Con trai ? Điều kỳ diệu gì đã xảy ra và mang đến cho JungKook một đứa con thế ?
"Cứu con...cứu con đi..."
Yoongi bắt đầu có phản ứng sau một hồi để quên bản thân trong trạng thái tứ chi vô định. Anh lắp bắp quơ quạng nắm lấy tay cậu, đầu lưỡi run rẩy với câu nói vừa thốt ra, chỉ cần nghe đến tên con trai Yoongi lại muốn bầm gan tím ruột.
"Bĩnh tĩnh đừng sợ hãi có em ở đây rồi con của chúng ta sẽ không sao hết"
Đưa tay lau nước mắt cho anh JungKook kéo anh vào lòng, vòng tay bao trọn cả khuôn mặt sưng húp áp vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trấn an Yoongi. Cậu để lại nơi trán anh một nụ hôn rồi giao phó anh lại cho Jimin trông giữ, JungKook phải đảm bảo rằng Yoongi của cậu an toàn thì bản thân mới yên lòng nghĩ tới con trai được.

BẠN ĐANG ĐỌC
『 ABO | KookGa | Trouver L'amour 』
FanfictionBắt đầu từ sai lầm nhưng là khởi nguồn của trouver l'amour: "Tại nơi gọi là nhân gian em đã tìm thấy tình yêu của đời mình."