"Alo?"
"Jihoon à..."
Giọng của Jihoon không có vẻ là ngái ngủ, Soonyoung gọi tên cậu xong thì không biết nên nói gì tiếp theo. Bên kia đầu dây Jihoon chỉ ừm một tiếng, vẫn kiên nhẫn chờ anh nói gì tiếp theo hay là giải thích vì sao lại gọi cho cậu giờ này.
"Anh xem rồi, 'What kind of future' bạn hát mấy hôm trước."
"Ừm, hóa ra là bạn xem rồi."
"Tại sao bạn lại chọn hát bài đó? Không phải bạn từng nói với anh bài đó chỉ nên hát một lần thôi à?"
"Rốt cuộc..." Đến đây Jihoon mới thở dài, "bạn muốn nói gì với em vậy?"
"Bạn đang ở đâu?" Soonyoung nhảy khỏi giường, khoác áo vào, chỉ đợi cậu nói ra địa điểm. "Anh muốn nói chuyện với bạn một lúc, gặp trực tiếp."
"Studio... Hả, bạn muốn gặp trực tiếp sao? Này, alo?? Kwon Soonyoung??"
Jihoon ngán ngẩm nhìn điện thoại đã bị ngắt kết nối, ôm đầu không tưởng tượng nổi người kia nếu đến đây rồi sẽ nói những cái gì. Vì sao lại chấp nhất với chuyện cậu hát 'What kind of future' như thế? Lời nói của cậu lúc đó lỡ như chỉ là một lời vu vơ thôi thì sao?
Soonyoung lái xe riêng thẳng đến công ty Jihoon, mặc kệ giờ này biết đâu có paparazzi quanh quẩn bên ngoài sẽ đi theo. Thì sao chứ, dù cho bị chụp ảnh lên báo, nhưng việc hơn nửa đêm đến chỗ Jihoon có thể lý giải là làm việc với nhau mà. Nhưng Soonyoung không có nhiều thời gian để nghĩ đến mấy chuyện đó, cái trước mắt anh muốn làm là nói chuyện thật nghiêm túc với Jihoon. Rằng có phải cậu mang tâm tư giống anh không. Rằng, có phải cậu cũng thích anh như anh đang thích cậu không.
'...Liệu rằng một tương lai như thế nào sẽ đến với chúng ta
Là ông Trời không cho em câu trả lời
Hay tại vì em quá ngốc nghếch, nên vẫn chẳng thể biết được điều đó'
**
Không khó để Soonyoung nhận ra Jihoon định qua đêm tại studio, bằng chứng là cốc cà phê đã vơi nửa trên bàn cùng với màn hình máy tính vẫn hiện lên phần mềm chỉnh sửa bản thu âm. Jihoon ngồi lên ghế quay lưng về phía anh, không biết nên đối mặt với người còn lại thế nào.
"Chân của bạn, đã khỏi hoàn toàn rồi chứ?"
"Ừm, đã không còn vấn đề gì nữa, trừ việc nhảy từ trên cao xuống ra thì còn lại đều bình thường."
"Vậy thì..." Soonyoung nhìn vào lưng ghế, thật muốn cậu xoay người lại nhưng không biết mở lời thế nào, 'vết thương trên trái tim bạn, làm sao mà có vậy?"
"Bạn..."
"Là do anh à?"
Jihoon có thể mở miệng phản bác, nhưng cậu lại chẳng thốt lên được một âm thanh nào ngoài tiếng thở dài. Cậu biết rõ Soonyoung đang nói về điều gì, là về bài hát mà những tưởng cậu sẽ chỉ hát một lần trong đời nhưng không lâu sau khi gặp anh, trái tim khô cằn của Jihoon như được tưới lên những giọt mưa ngọt mát, rồi cậu lại hát lại khúc ca đó. Cậu lại muốn yêu, song hình như đối phương lại chẳng mang suy nghĩ giống cậu. Người ta nói chuyện với cậu, gặp gỡ cậu không ngoài hai chữ công việc thì còn gì khác đâu?
BẠN ĐANG ĐỌC
[SoonHoon] We got married
FanfictionChưa ai viết thì mình viết =)))) Mô tả sẽ có trong phần Giới thiệu nha ~