Chương 20

2.9K 226 5
                                    

CHƯƠNG 20

Tống Á Hiên gửi tin nhắn xong cũng không còn tâm trạng để ý xem có người đáp lại hay không. Tống Á Hiên đội mũ và đeo khẩu trang cho Lưu Diệu Văn xong liền nhanh chóng bắt một chiếc xe. 

“Cậy mạnh cái gì?” Tống Á Hiên miệng nói Lưu Diệu Văn, nhưng lại từ từ thả ra tin tức tố của mình, Tống Á Hiên rất lo lắng, cậu muốn Lưu Diệu Văn nhanh chóng dễ chịu đi một chút. 

Lưu Diệu Văn không nói chuyện, chỉ khịt mũi một cái rồi hướng vào lòng Tống Á Hiên cọ cọ. 

Người trong lòng khó chịu, khó chịu đến mức hắn không an phận, Tống Á Hiên kéo tay Lưu Diệu Văn an ủi: “Ngoan một chút? Đợi chút nữa là đến nhà rồi, ngoan chút nhé.”

Đường về nhà không tính là xa nhưng hiện tại lại khiến người ta cảm thấy dài đằng đẵng và thấp thỏm. Trên xe, Tống Á Hiên ngửi thấy tin tức tố của Lưu Diệu Văn đã thu liễm lại đi rất nhiều, không biết từ lúc nào Lưu Diệu Văn đã ngủ gật bên cạnh Tống Á Hiên, an an tĩnh tĩnh như một chú mèo con. 

Tống Á Hiên đứng trước cửa nhà thở dài, thực ra cậu muốn ôm Lưu Diệu Văn đi lên lầu…nhưng đã đánh giá cao sức lực của bản thân, lại còn thêm Lưu Diệu Văn dáng người cao. Tống Á Hiên ôm cũng ôm không lên, một lúc lâu sau mới đỡ được Lưu Diệu Văn lên lầu. 

“Đợi anh, đợi anh rót cho em ly nước” Tống Á Hiên đỡ Lưu Diệu Văn lại giường ấn hắn nằm xuống rồi đắp chăn cho hắn. 

Tống Á Hiên mở cửa phòng ngủ lần nữa, cậu sững người một lúc,  mùi tin tức tố mật ong của Lưu Diệu Văn xộc vào trong khoang mũi, trong phòng chỗ nào cũng tràn ngập mùi mật ong, thực sự là ngọt đến không chịu được. 

Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng mở cửa, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, hắn hướng Tống Á Hiên dang tay, bộ dạng rất ủy khuất, nhưng lại dễ thương: “Tống Á Hiên muốn ôm ôm”

Tống Á Hiên đặt ly nước lên bàn, đến ôm Lưu Diệu Văn, đầu Lưu Diệu Văn gối lên bụng Tống Á Hiên, cọ tới cọ lui giống như mèo làm nũng. 

Một tên hán tử cao một mét tám lăm người đầy mùi tin tức tố mật ong, hơn nữa trong kỳ dịch cảm lại ngọt ngấy. Lưu Diệu Văn như vậy, đáng yêu hết mức. 

“Tống Á Hiên nhi muốn hôn hôn”

Bạn trai nhỏ làm nũng thực sự quá đáng yêu, Tống Á Hiên cố ý trêu hắn, Tống Á Hiên nói: “Vậy Tống Á Hiên không muốn cho hôn thì làm sao bây giờ?”

“Không cho hôn…không cho hôn vậy em liền….” Lưu Diệu Văn nói chuyện một cách mơ hồ, Tống Á Hiên cẩn thận nghe mới đoán được đại khái. 

“Liền làm sao?” Tống Á Hiên hỏi

“Liền như vậy nha.”

Tống Á Hiên đáp lại nụ hôn của Lưu Diệu Văn, mọi thứ đều diễn ra tự nhiên như vậy. Rèm được kéo lại, khung cảnh tối tăm, giường, mùi vị tin tức tố, còn có chúng ta. 

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, mười ngón tay hai người đan vào nhau, cổ tay hơi xanh. Drap giường sớm bị mồ hôi làm ướt, hai người thì thầm bên tai nhau biệt danh yêu thích. 

[TRANS] [VĂN HIÊN/ KỲ HÂM/ TƯỜNG LÂM] TÔI LÀ BẠN TRAI THỰC TẬP CỦA EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ