Phần 4

4.6K 318 56
                                    

Chu Tử Thư hẹn nhau cùng Cửu Tiêu chơi cầu mã, lẽ ra với thân phận hiện tại của y ngồi trên tám con ngựa kéo xe cũng không quá đáng, nhưng y vốn là người không thích phô trương, một mình cưỡi ngựa đến sân cầu, ngay cả tiểu đồng cũng không mang theo.

Trước kia đánh mã cầu đều là cùng các sư huynh đệ như Cửu Tiêu, nhưng bởi vì ngày xuân vây săn sắp tới, rất nhiều đệ tử đều ở nhà khổ luyện tiễn pháp, chỉ vì giành được sự ưu ái của Hoàng đế, bởi vậy trong đội có thêm không ít người không quen biết, dù sao Chu Tử Thư cũng không quá quen thuộc. Tỷ như thừa tướng con trai duy nhất của hắn là Triệu Tư, người này là Cửu Tiêu giới thiệu cho hắn quen biết.

Triệu Tư người này đầu to tai to, gần đây vừa mới được Thừa tướng từ vùng Giang Nam đón về Đô Thành, là một túi cơm túi rượu thực sự, người cũng vắt kiệt khí dương, thấy Chu Tử Thư chỉ mang theo dụng cụ bóng, trên người không có một thứ đáng giá tiền có thể lọt vào mắt, liền không để ý tới, nhưng lại thấy Chu Tử Thư bị người vây quanh khen là cầu thần, trong lòng tức giận bất bình.

Con trai thừa tướng, đương nhiên đi đâu cũng có người nịnh nọt, bởi vậy hắn là chủ tướng đối phương, vừa vặn cùng Chu Tử Thư đấu nhau, có điều là Chu Tử Thư thấy kỹ năng chơi bóng của hắn cũng không tính là tệ.

Giục ngựa chạy, buộc tóc đuôi cao cao theo gió bay lên, tìm đúng thời cơ, không cho đối diện nửa phần cơ hội, một gậy vào động.

*Bang*

Cả trận kinh hô, góc sút này thật sự quá tuyệt vời.

Ôn Khách Hành không biết từ lúc nào đã đến khán đài, hắn ẩn nấp ở trong góc, bởi vậy cũng không cần giả bộ thành kẻ ngốc nữa, hắn tình cờ nhìn thấy một gậy bóng này. Chu Tử Thư thường ngày ở Vương phủ Ôn nhu thiện lương, tiến lùi có độ, hôm nay ở sân bóng tùy ý phô trương, mi như kiếm, mắt như sao. Y là người như vậy, thật sự là khắp nơi làm cho Ôn Khách Hành cảm thấy kinh hỉ.

Nhưng Triệu Tư lại không cao hứng như vậy, người bên cạnh lập tức nịnh nọt: "Không phải chỉ là một tên không nam không nữ sao? Triệu công tử đừng để trong lòng."

"Không nam không là nữ có ý gì?"

"Triệu thiếu gia vừa mới từ Giang Nam đến có điều không biết, Chu Tử Thư chính là quái nhân, y có đồ của nam nhân, cũng có đồ của nữ nhân." Người nói chuyện âm dương quái khí trong lời nói. Triệu Tư giống như bắt được nhược điểm gì đó, tiểu nhân đắc chí.

Trận tiếp theo, đội Chu Tử Thư bởi vì sự tồn tại của hắn mà không hề ngoài ý muốn nghiền ép đối phương, Triệu Tư thấy bóng đánh không lại, liền cố ý giục ngựa, gậy đánh ngang xông thẳng về phía Chu Tử Thư, ngựa của Chu Tử Thư đang chạy, thấy cây gậy né tránh không vội, ngay cả người cũng cùng ngựa ngã xuống đất.

Cũng may thân thể Chu Tử Thư linh hoạt, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, làm cho mình không chật vật như vậy, nhưng y vẫn cảm giác được mắt cá chân truyền đến từng trận đau đớn, y thử đứng lên.

"Ngươi mù sao? Đụng vào ngựa của bổn thiếu gia." Triệu Tư cười đến đắc ý lại vặn vẹo.

Chu Tử Thư trong lòng biết hắn là bởi vì thua bóng cố ý trả thù, y chướng mắt loại người thua không nổi này liền lười phản ứng hắn, xoay người muốn đi nhưng mắt cá chân lại càng ngày càng đau, mồ hôi hư chảy ròng ròng, đúng là một bước cũng không bước đi được.

[Fanfic Ôn Chu] [Hoàn] Bị Ép Gả Cho Ôn Ngốc TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ