1

689 41 2
                                    

Cuối năm 2022, nhóm nhạc ra mắt từ Thanh Xuân Có Bạn 3 - IXFORM chính thức tan rã sau 1,5 năm hoạt động cùng nhau.

9 người tổ chức một bữa ăn cuối cùng ở KTX. Ngày mai họ sẽ dọn đồ ra khỏi đây rồi, sẽ chẳng có cơ hội quay trở lại nữa.

- Sau khi rời Đại Xưởng cho đến nay, mọi người còn gì tiếc nuối không?

Câu hỏi của Lưu Tuyển khiến La Nhất Châu suy nghĩ không ngừng.

- Nhất Châu, anh tắt đèn nhé! - Đường Cửu Châu hỏi.

9 người chia thành 3 phòng 3 người. La Nhất Châu, Đường Cửu Châu và Đặng Hiếu Từ ở chung một phòng.

- Vâng. - La Nhất Châu vừa dứt lời, ánh sáng trong căn phòng vụt tắt. Anh nghe thấy tiếng bước chân, chắc Đường Cửu Châu đang về giường. Đặng Hiếu Từ đã ngủ từ nãy rồi.

- Tiếc nuối gì à...

La Nhất Châu lầm bầm trong miệng, tay vắt lên trán, nhìn chằm chằm vào trần nhà dù không có một tia ánh sáng.

Anh nhớ lại khoảnh khắc bước lên chiếc ghế pha lê lấp lánh mà anh luôn ngắm nhìn khi ngồi ghế hạng hai trong hai vòng loại trừ, từng nghĩ rằng liệu bản thân có cơ hội ngồi ở đó một lần hay không.

Khoảnh khắc nắm tay Đường Cửu Châu chờ đợi kết quả hạng nhất, bàn tay anh run rẩy vì lo lắng, các anh em ở dưới phải cổ vũ không ngừng.

Lúc đó anh nhớ đến cậu bé 18 tuổi chắp hai tay phía trước, miệng nhỏ mấp máy như cầu nguyện, hai mắt nhắm chặt ở sân khấu đánh giá ban đầu, và vui mừng đến mức lấy hai tay che miệng khi đạt được hạng A.

Đó. Dù cậu bé đó không ở đây, không cùng anh nắm tay tranh giành hạng nhất, nhưng anh vẫn không ngừng nhớ đến.

Anh ngồi xuống chiếc ghế pha lê, không có khán giả, chỉ có tiếng reo hò của các staff và 10 người không đủ may mắn.

Cũng không có cậu bé đó.

Anh nhớ như in câu nói của Lưu Tuyển khi vùi vào vai Lương Sâm khóc nức nở :

- Em ấy nói không muốn nhận tôi làm thầy, muốn cùng tôi xuất đạo, giờ tôi xuất đạo rồi, em ấy lại không ở đây...

Lương Sâm ôm chặt lấy Lưu Tuyển, hai mắt đỏ hoe.

Một đêm nọ, anh bắt gặp cậu bé đó ngồi dưới gốc cây chôn mong ước của mình và Từ Tân Trì. Gió lạnh thổi rối tung mái tóc vàng có chút phai nhưng vẻ mặt lại nhẹ nhõm vô cùng.

- La Nhất Châu, anh có mong ước gì không?

- Đứng cạnh em cùng tranh C vị như những lần trước.

Cậu bé đó không đáp lại, chỉ cười.

Vài tiếng sau, Đại Xưởng không còn bóng dáng cậu bé đó nữa.

La Nhất Châu đứng giữa KTX 22 vắng vẻ không chút hơi ấm. Đồng phục Đại Xưởng cùng quần áo tập và giày được để gọn gàng, trên tường ghim bảng tên.

1. Dư Cảnh Thiên. Âm nhạc Tinh Vũ

Nhớ đến quá khứ, La Nhất Châu thở dài, nước mắt không biết từ khi nào đã thấm ướt cả mặt.

[Phong Dư Đồng Châu] Trở Về Đại XưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ