Cùng Sinh Cùng Tử

150 9 5
                                    

Cảnh báo : Trạm tu ma, giam cầm Tiện. Haha, bỗng nhiên ta có hứng thú khi Tiện bị ngược. Vẫn là Tiện Vong nha bà con.

Nhìn một mảnh hỗn độn tràn đầy quỷ khí, máu nhuộm Kim Lân Đài, xác chết khắp mọi nơi, Ngụy Vô Tiện nhìn người vẫn đang lạnh nhạt đứng giữa biển máu trong trang phục hắc y kia, trong lòng hắn chua xót không nói nên lời, người này từng được xưng là Hàm Quang Quân, từng là ánh trăng trong lòng hắn. Hiện tại họ đã bị hận thù nhuộm đen.

" Lam Trạm, dừng lại đi có được không."

Lam Vong Cơ hai mắt huyết hồng, nhìn Ngụy Vô Tiện như là nhìn một vật chết, y lạnh lùng bước đến gần hắn, nheo mắt cười lạnh.

" Dừng lại, ta vì sao phải dừng lại, đây là bọn họ đáng phải nhận."

Ngụy Vô Tiện nhìn hận thù trong mắt y, hắn đau lòng, nhưng Lam Vong Cơ cứ như vậy y cả đời này hai tay sẽ tràn đầy máu tươi, y trước đây luôn là người trừ gian đở nhược, hắn không muốn đến một ngày nào đó khi y thống khoái rửa hận lại bàng hoàng nhận ra mình không còn gì cả, cũng không có niềm vui.

" Lam Trạm, Kim Quang Thiện, Kim Quang Dao bọn họ chết ta không có ý kiến, nhưng kia những phụ nữ cùng trẻ em, họ vô tội."

" Ha ha ha... ha ha ha..."

Lam Vong Cơ bỗng nhiên bật cười, một nụ cười đầy châm chọc chế giễu. Nhưng trên khuôn mặt y là hai hàng nước mắt lăn dài, nỗi đau mất đi người thân, ai thấu.. nỗi đau đó ai hiểu cho y....

" Buồn cười, vậy còn Lam gia của ta, ai không phải là vô tội. Phụ thân, thúc phụ, huynh trưởng, già trẻ lớn bé Lam gia ai là không vô tội. Tại sao bọn chúng lại không buông tha cho họ... tại sao, ta hỏi ngươi, tại sao lại không tha cho họ. Tại sao, bọn chúng đáng chết, đáng chết..."

Lam Vong Cơ dường như đã điên rồi, phải y điên rồi, giây phút nhìn thấy đống hoang tàn đổ nát, máu chảy thành sông, xác chết la liệt của mọi người y đã điên rồi. Lam gia của y đã làm gì, vì sao lại phải đuổi cùng giết tận như vậy. Y hận, y hận tất cả mọi người, đều là do họ, lòng tham của họ đã hại mái ấm của y tan nát, y không còn gì cả.

Ngụy Vô Tiện nhắm hai mắt lại cố ngăn đi dòng lệ chực trào ra của mình, hắn biết, ngay từ giây phút Lam gia bị tiêu diệt y đã gần như chết rồi. Hơn ai hết hắn hiểu nổi đau trong lòng y, nhưng hắn không thể làm gì cả. Hắn thầm hận mình không thể giúp y, giúp y quên hết mọi thứ đau khổ này. Nhưng hắn không làm được...

" Lam Trạm, Lam bá phụ và mọi người sẽ đau lòng nếu thấy ngươi trở thành như bây giờ. Nghe lời ta có được không, thù đã báo xong rồi, dừng lại đi có được không."

" Câm miệng, ngươi còn dám nhắc đến họ, nếu không phải tại ngươi, ta sao có thể để họ phải rời bỏ ta như vậy. Ít nhất, ta còn có thể cùng họ chiến đấu, cùng họ đi gặp mẫu thân của ta. Đều tại ngươi, tại ngươi..."

Đúng vậy, Lam gia xảy ra kiếp nạn này họ đã đoán trước. Nên hôm ấy, Lam tông chủ đã cho Lam Vong Cơ uống thuốc mê và bảo Ngụy Vô Tiện mang y trốn đi.

Kì thật không thể trách hắn, vì chính hắn cũng không biết Lam gia sẽ rơi vào kết cục như vậy. Lam tông chủ chỉ nói với hắn có kẻ muốn bắt Lam Vong Cơ dâng cho Tiên Đốc. Hắn tin là thật nên mới nghe theo họ đưa Lam Vong Cơ trốn đi.

( Tiện Vong ) Đoản NhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ