Chương 66: Sự Bá Đạo Của Anh! Trầm Tư

433 9 0
                                    

Trong đêm tối, thỉnh thoảng có ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, phản chiếu ra tinh quang không rõ, dưới bãi đỗ xe, có hai bóng người mơ hồ đang chạy.

"Ha ha ha. . . . . . Chạy hết nổi rồi, chạy hết nổi rồi, mệt quá! Nghỉ một chút đi." Giọng nam mềm giòn mang theo trầm mê đặc biệt, cười ha hả nói.

"Ha ha! Anh ôm em." Giọng nam trầm thấp trong nháy mắt vang lên, bao hàm cưng chiều vô hạn, cố gắng đem cậu ôm trước ngực.

"A —— anh yêu, anh không mệt sao?" Tuấn Chung Quốc kêu một tiếng, đôi tay ôm thật chặt cổ Kim Tại Hưởng cổ, đầu tựa trên ngực anh, nghi ngờ hỏi, tim anh đập rất nhanh, từng cái đều khiến cậu trầm mê rồi.

Không sai, hai người kia chính là Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng nhân lúc Nhiếp Phong hấp dẫn tất cả chú ý của ký giả len lén chạy ra, nhìn đám ký giả, rất có thể chỉ chờ Nhiếp Phong vừa đi, họ sẽ bám chặt hai vợ chồng, đến lúc đó bọn họ sao trốn được nữa.

"Anh không mệt, ngoan ngoãn đừng động, đừng té xuống, em mệt rồi trước hết ngủ một chút, đến nhà anh gọi em." Kim Tại Hưởng ôm chặt thân thể mềm mại của cậu dịu dàng nói, hắn là đàn ông mà cậu là chàng trai nhỏ, thể lực giữa anh và cậu vốn cách biệt, cho dù cậu là sát thủ cũng sẽ có lúc mệt mỏi.

"Thân ái, 'vườn hoa Hưởng Quốc' là thế nào? Sao em không biết chuyện này?" Tuấn Chung Quốc ngờ vực nói, cậu vừa nghe được cái tên 'vườn hoa Hưởng Quốc' trong bữa tiệc, trong lòng không biết có cảm giác gì, có kinh ngạc, có cảm động, có kinh dị, dĩ nhiên hơn nữa là mừng rỡ, không nghĩ tới thân ái nhà cậu trừ phòng an ninh trong nhà được gọi là 'phòng an ninh Hưởng Quốc', những nơi khác bên ngoài cũng sử dụng tên của họ.

Chỉ là nói thật, có lúc cậu yêu một chút ngây thơ của người đàn ông này. Suy nghĩ một chút, Tuấn Chung Quốc đến gần gương mặt của anh nhẹ nhàng hôn một cái, mặt cười đến tinh nghịch.

Kim Tại Hưởng nhìn thấy nụ cười mê người của cậu, hô hấp hơi chậm lại, bước chân khẽ dừng, con ngươi đen sắc thâm thúy phóng ra vô tận phong hoa, ôm ngang cánh tay, cúi đầu, đem môi mỏng khêu gợi đến gần khuôn mặt cậu, giọng nói mang theo ý vị đầu độc: "Bảo bối, em vừa đốt lửa có biết không?" .

Dứt lời, môi mỏng hấp dẫn trong nháy mắt ngậm lấy đôi môi đỏ mọng nũng nịu của cậu.

Cảm giác môi anh càng ngày càng gần, hơi thở quen thuộc ôm lấy cậu, làm cậu sinh ra cảm giác an toàn ——

"Em. . . . . ." Cậu hé mở môi anh đào, vừa định hỏi anh làm gì, đã thấy anh cúi người xuống. . . . . .

Lần này hôn không giống lửa nồng đậm như lúc nãy, cái hôn này rất dịu dàng, môi mỏng cương nghị của anh như chuồn chuồn lướt nước rơi trên bờ môi cậu, có hơi ngứa một chút, môi lưỡi tùy ý dây dưa, từ từ mở răng ngọc tiến vào, cường hãn công chiếm mỗi một tấc không gian. Mút lưỡi cậu, đổi lấy cậu nhiệt tình đáp lại, môi lưỡi nước miếng dây dưa, lửa dục dần dần thiêu hủy lý trí, cái hôn đơn thuần trong nháy mắt thay đổi mùi vị, môi anh dần dần dời xuống. . . . . . .

Từng điểm từng điểm chạm khẽ vành tai nhạy cảm của cậu, cảm giác ấm áp giống như điện giật khiến cả người cậu trở nên cứng ngắc ——

Đây là cảm giác gì, cậu dĩ nhiên hiểu, cậu biết mỗi lần Kim Tại Hưởng hôn mình thì cơ thể sẽ dâng lên một cảm giác không cách nào nói rõ, cảm giác này giống như lửa đốt hoặc như nước lũ, dần dần sẽ đem mình chôn vùi. . . . . . Chỉ có những ai đang ở trong luyến ái mới hiểu loại cảm giác đó.

"Bảo bối, thật ngọt! Anh yêu em!" Thanh âm của anh rất thấp, hương thuần như rượu ngon, thanh âm tuyệt vời như đàn vi-ô-lông-xen, ở bên tai cậu, còn có chút đắc ý

Tuấn Chung Quốc vừa nghe đã đỏ mặt: " Làm sao có thể, a. . . . . . Bây giờ đang ở bên ngoài, sẽ có người nhìn thấy —— ngô ——"

Cậu còn chưa kháng nghị xong, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào liền bị Kim Tại Hưởng che lấp, một bàn tay giữ chặt ót của cậu, nụ hôn đột nhiên xuất hiện mang theo khí thế hung hung đem cậu hoàn toàn chôn vùi. . . . . .

"Hưởng. . . . . ."

Cậu vừa định mở miệng, lại bị đầu lưỡi anh chờ sẵn công chiếm đi vào, dẫn dắt cái lưỡi đinh hương cùng nhảy múa, bàn tay ôm cậu càng ngày càng dùng sức, tựa hồ muốn đem cậu nhập vào cơ thể.

Hô hấp của cậu trở nên dồn dập, vô lực thừa nhận anh xâm lược.

Ý thức cậu sắp mất đi hít thở, Kim Tại Hưởng mới lưu luyến tạm thời buông cậu ra, đầu ngón tay ấm áp chống khẽ trên bờ môi cậu, phía trên đã dính đầy hơi thở của mình. . . . . .

Hắn thích như vậy ——

Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng thở hổn hển, theo hô hấp của cậu, ngực phập phồng lên xuống, khiến người đàn ông trước mắt nhìn càng trầm mê rồi.

Tuấn Chung Quốc cảm giác hô hấp được một chút mới phát hiện bọn họ đã ở trong xe, ghế ngồi không biết bị anh hạ xuống từ lúc nào, mà cậu rất bất nhã xem nằm ngang trên ghế, may mà cửa sổ thủy tinh đặc biệt, từ bên trong có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật bên ngoài, nhưng người bên ngoài tuyệt đối không nhìn thấy bên trong. Nếu không bị người khác nhìn thấy bộ dáng này cậu liền hỏng bét. Đang nghiên cứu cửa sổ thủy tinh có thể chống đạn, có tính năng tốt, nhìn tình hình này căng thẳng trong lòng Tuấn Chung Quốc mới khẽ để xuống.

Mặc dù lúc này tất cả mọi người đang dự tiệc nhưng khó đảm bảo sẽ không có ai theo chân bọn họ, trước mặt mọi người, cậu không có thói quen biểu diễn Xuân Cung Đồ sống nhưng người đàn ông trước mắt thế nào đột nhiên vô duyên vô cớ xuất hiện ánh mắt nóng rực như vậy, không trách người khác nói đàn ông đều là động vật, tùy thời đều có thể hăng hái bộc phát.

Chỉ là người nào đó không hề lo lắng hình dạng của mình giờ phút này bị người khác nhìn thấy, tham muốn giữ lấy mười phần, không thể để cho bất cứ người đan ông nào nhìn thấy bộ dạng mê người của cậu, cho dù là phụ nữ cũng không được.

Trong khi cậu đang suy tư, một vật thể ấm áp trơn trợt đè lên, thân thể cậu cảm thấy có thứ đang đè ép mình, xúc cảm quen thuộc cùng mùi vị nhắc nhở cậu đó là môi của anh, cậu nhất thời cảm thấy kinh ngạc, anh không phải nghĩ ngay tại bãi đậu xe, ở trên xe, cùng cậu làm cái đó chứ? Chỉ là nhìn dáng vẻ anh tựa hồ rất khó chịu, thôi, thôi, nghe nói nín nhịn không tốt cho thân thể.

Cậu không đành lòng cự tuyệt, kết quả là bị anh ăn sạch sẽ! Cho dù anh cự tuyệt, một hai ngày không ăn thịt, đàn ông cũng sẽ theo bản năng hành động. Nếu có người đi tới bãi đỗ xe ngầm, nhất định sẽ thấy một chiếc xe thể thao số lượng có hạn hàng đang chấn động theo quy luật trên dưới, nếu tinh mắt một chút, nhất định sẽ nhận ra đó là xe của Kim Tại Hưởng.

Sau khi chiến đấu một thời gian, bọn họ không nói chuyện gì, chỉ có Kim Tại Hưởng thỏa mãn nhẹ nhàng hôn gò má Tuấn Chung Quốc, từng cái hạ xuống, giống như người yêu thân thiết.

Tuấn Chung Quốc nhắm chặt hai mắt, trong lòng hưởng thụ tất cả cảm giác, eo của cậu đang muốn rời ra từng mảnh, chỉ là vừa rồi cậu cảm giác mình giống như đang ở nơi đào nguyên, hoa đào bay múa đầy trời, trong mũi còn ngửi thấy hương thơm, hưởng thụ gió xuân khẽ mơn man, cảm giác đó rất quen thuộc, làm lòng cậu không nhịn được tung bay, lần này so trước kia làm cho người ta trầm mê.

Lẳng lặng hưởng thụ hết ấm áp, Kim Tại Hưởng mới thỏa mãn đứng dậy, tìm y phục mặc cho Tuấn Chung Quốc, sau đó đem áo khoác tây trang của mình phủ lên người cậu, cuối cùng mới xử lý cho mình.

"Bảo bối, em khỏe không?" Giọng nói Kim Tại Hưởng như rượu nguyên chất mang theo khàn khàn sau vận động, rù rì bên tai cậu, khẽ hôn vành tai nhỏ bạch ngọc của cậu, chọc cậu cả người khẽ run.

Lúc nãy hắn quá vội vàng, chỉ lo cảm thụ của mình, không biết có thương tổn cậu không. Hắn thừa nhận hắn ghen, ghen tỵ cậu ở trong vườn hoa với Nhiếp Phong, ghen tỵ cậu quan tâm Nhiếp Phong mặc dù biết giữa bọn họ không có gì, cậu đối với Nhiếp Phong chẳng qua là bạn bè, dặc biệt hơn chính là nhiệm vụ lần này của cậu có thể có liên quan đến Nhiếp Phong nhưng hắn chính là không nhịn được mà ghen, cho nên chỉ có thể dùng phương thức yêu bá đạo này hóa giải oán khí vô cớ trong lòng mình.

"Ừ." Tuấn Chung Quốc nghe lời anh nói, trong lòng đột nhiên ngượng ngùng, mặc dù bọn họ rất thân mật, anh thỉnh thoảng sẽ nói những lời tâm tình, nhưng anh càng ngày càng bá đạo, bá đạo yêu cậu, càng ngày càng không đứng đắn rồi.

Tâm tình Kim Tại Hưởng cực tốt, một mạch lái xe mà khóe miệng đều nâng lên, lần tham gia bữa tiệc này thật tốt, hắn về sau phải thường xuyên dẫn cậu đi chơi một chút! Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là chỉ có hai người bọn họ.

Đến cửa biệt thự, Tuấn Chung Quốc mới xuống xe liền lảo đảo một cái thiếu chút té ngã trên đất, thật may Kim Tại Hưởng kịp thời đỡ cậu, anh cười tà khom lưng bế cậu lên: "Bảo bối, thể lực em thật kém, như vậy đã mềm đùi rồi hả? Xem ra sau này anh phải bắt em tăng cường rèn luyện!"

Tuấn Chung Quốc im lặng chôn đầu trước ngực anh, cảm nhận anh bởi vì cao hứng mà tim đập kịch liệt, cậu như vậy do ai hại, còn dám cười.

Người trong biệt thự tuân thủ quy tắc của Kim Tại Hưởng, trễ như vậy, không có chủ nhân phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được phép lưu lại biệt thự chính, cho nên Tuấn Chung Quốc đối với lời nói của anh tỏ ra coi thường, về phần có thể sẽ vô tình gặp phải người khác, cậu cũng không có gì kiêng kỵ, bọn họ vốn là vợ chồng, so với bọn họ những cặp tình nhân công khai thân mật rất nhiều, người khác không phải là vợ chồng còn như vậy, cậu chẳng có gì mắc cỡ. Thấy cậu không bài xích cách làm của mình, Kim Tại Hưởng ôm Tuấn Chung Quốc lên lầu hai, khóe miệng cười càng vui vẻ hơn, chỉ kém không lớn tiếng hừ nhẹ điệu hát dân gian. Ở trong ngực anh Tuấn Chung Quốc có thể cảm thụ anh rất vui vẻ, khóe miệng cũng khẽ gợi lên một độ cong đẹp mắt.

[Vkook] [Edit] Vợ yêu của Tổng giám đốc xã hội đenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ