Năm năm sau, màn đêm vừa buông xuống, Kim Tại Hưởng ở công ty giải quyết xong công việc, không kịp chờ đợi mau chóng trở về nhà. Tuy nhiên lại không thấy bóng dáng kiều mỵ quen thuộc cùng hai đứa nhóc, trong lòng hắn nghi ngờ một chút, nhưng sau đó nghĩ ngày hôm nay quan trọng như vậy, đoán chừng bọn họ muốn làm hắn ngạc nhiên, lòng mong đợi đi tới biệt thự.
Quản gia nhìn thấy bóng dáng Kim Tại Hưởng, cung kính hô: "Ông chủ!" Đã thành thói quen, chỉ khi Kim Tại Hưởng an toàn trở về, ông mới quay lại biệt thự dành cho người giúp việc nghỉ ngơi, những người giúp việc khác vừa chạng vạng đều không được phép xuất hiện trong biệt thự.
"Ừ! Hôm nay không có chuyện gì đặc biệt chứ?" Kim Tại Hưởng thuận miệng hỏi nhưng lỗ tai kia đã dựng lên, mong đợi nghe được ái thê cùng các con chuẩn bị chúc mừng hắn.
Quản gia căn bản không hiểu lòng ông chủ nhà mình, trong lòng nghi ngờ sự tình đặc biệt? Chính là tiểu thư và thiếu gia đi theo phu nhân học rất nhiều võ thuật lợi hại. Thế nhưng căn bản lại không thể nói, thứ nhất ông bị thiếu gia uy hiếp, thứ hai nếu ông chủ biết tiểu công chúa nhỏ trắng nõn nà đi học những chiêu võ kia, đoán chừng da của ông không cần cởi cũng rơi ba lớp. Cả biệt thự người nào không biết trong lòng ông chủ có ba vị bảo bối, đầu tiên là bảo bối vợ yêu, thứ hai là tiểu thư, thứ ba là thiếu gia, trong lòng Quản gia cân nhắc tính chất nghiêm trọng của chuyện này, trầm mặc mấy giây nói: ". . . . . . Không có." .
"Biết." Mặt Kim Tại Hưởng không vẻ gì phất phất tay, ý bảo Quản gia có thể đi nghỉ ngơi.
Đợi đến khi Quản gia cung kính lui ra Kim Tại Hưởng mới gỡ xuống biểu tình lạnh nhạt, cả khuôn mặt đều là thần thái nhu tình cưng chiều, hắn tùy ý đem cặp tài liệu cùng áo khoác âu phục đen để trên ghế sofa, sau đó bước nhanh tới phòng bếp.
"Bà xã —— bà xã ——" Kim Tại Hưởng thâm tình hô, nhưng phòng bếp trống rỗng thể hiện nơi này không có người hắn muốn tìm. Vì vậy hắn xoay người lên phòng ngủ, nhưng vẫn không có người nào, lần này Kim Tại Hưởng sốt ruột, hắn đem trong ngoài biệt thự tìm một lần, đừng nói không thấy vợ, ngay cả con trai bảo bối và con gái cũng không thấy bóng dáng.
Cả biệt thự lập tức khí ép lên cao, người hầu làm sao còn dám ngủ, toàn bộ lo lắng đi theo nhân viên cảnh vệ tìm kiếm phu nhân, thiếu gia và tiểu thư.
Một giờ sau sau, Kim Tại Hưởng thần sắc lạnh như băng ngồi trên sô pha, nhìn qua mọi người đang lo lắng hãi hùng, lạnh như băng hỏi: "Vẫn không tìm được phu nhân, thiếu gia và tiểu thư sao?" .
"Không có." Mọi người đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể nhắm mắt nói, tìm khắp trong ngoài cả tòa Biệt Thự, nhưng không thấy bóng dáng phu nhân, theo lý thuyết phu nhân ở trong biệt thự, nhưng bây giờ lại đột nhiên không thấy, gặp nạn là bọn họ a.
Kim Tại Hưởng vô lực phất phất tay, ý bảo toàn bộ mọi người có thể đi. Mọi người mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trao đổi ánh mắt đến tột cùng phu nhân đi nơi nào, kết quả là vẫn lắc đầu. Quản gia thấy tình hình này, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp ra khỏi biệt thự, lưu lại Kim Tại Hưởng thần sắc không rõ ngồi ở đó.
Đề phòng sâm nghiêm bên ngoài biệt thự, Kim Cảnh Nghi năm tuổi và Kim Tư Duệ lưu loát di chuyển, hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc. Bộ dáng anh tuấn và tuyệt mỹ nhìn một cái cũng biết là kết tinh của Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc. Hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, lặng yên không tiếng động tránh thoát an ninh tuần tra bên ngoài biệt thự, đi tới cửa.
"Em gái, trong cửa bố trí mật mã." Đứa bé nam dùng khẩu hình miệng nói với cô gái nhỏ đáng yêu bên cạnh.
"Để em." Cô gái nhỏ làm một động tác đáng yêu, sau đó lắc mình đến trước cửa, lặng yên không một tiếng động phá mật mã, cùng anh trai sinh đôi bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, lập tức lật người lẻn vào trong biệt thự, thậm chí không kinh động bất kỳ một máy báo động nào.
Giờ phút này trừ phòng ngủ chính truyền đến ánh sáng còn kèm theo tiếng thở gấp câu nhân tâm phách, tiếng đàn ông nặng nề kêu rên, cả biệt thự lâm vào cảnh tối đen như mực. Trong bóng tối, thị lực hai đứa trẻ lại cực kỳ sắc bén, không tới một phút liền thăm dò được chỗ thư phòng.
Hai đứa trẻ giống như mèo con nhẹ nhàng linh hoạt, bé trai đề phòng quét mắt nhìn chung quanh, mà cô gái nhỏ đi tới tủ, nghiêng tai nghe thanh âm trong hòm sắt, tay nhỏ bé thuần thục chuyển động, lưu loát mở tủ, toàn bộ quá trình chỉ dùng ba giây.
Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân cực kỳ nhỏ , không phải là bước chân của anh trai. Nếu không phải trải qua huấn luyện đặc biệt, nhĩ lực người thường không thể nhận ra cảm giác. Cô gái nhỏ cũng không trốn, nghiêm trang thay người nhà đóng kỹ tủ sắt, đứng dậy đem tâm phiến trong bàn tay nhỏ giao cho người phía sau.
" Ba nhỏ, lấy được."
Chàng trai sau lưng một thân áo đen thoạt nhìn rất trẻ tuổi, dung nhan tuyệt mỹ trong đêm như thế làm say lòng người.
Tuấn Chung Quốc nhận lấy tâm phiến, nhét vào trong túi đeo lưng, cưng chiều sờ sờ tóc cô gái nhỏ, cười nói: "Con thật lợi hại, chúng ta đi thôi!" .
"Để ta xem các ngươi đi nơi nào?" Giọng nam tức giận nháy mắt truyền tới, người vốn đang điên loan đảo phượng trong phòng với người khác giờ phút này lại đứng sau lưng bọn họ, âm lãnh cầm súng hướng về phía họ.
Nhìn mỹ nam trước mắt cùng phiên bản thu nhỏ của cậu, nghị viên buông lỏng đồng tình, nâng lên nụ cười khinh thường, trong mắt có kinh ngạc cùng dục vọng, ác độc nói: "Chỉ bằng các ngươi mà dám vào lấy đồ?"
Tuấn Chung Quốc nhún vai, cũng không nói gì.
"Tên đáng chết, ta đại biểu quyền lực quốc gia tối cao, tử hình."
Giọng nam non nớt sau lưng vang lên, người đàn ông trợn to hai mắt, bản lĩnh cao siêu như hắn thế nhưng hoàn toàn không có chú ý tới sau lưng còn có người.
Bé trai giữ lại ngón trỏ, nhiệm vụ hoàn thành, người đàn ông ngã xuống, đáy mắt vẫn tràn ngập khó tin, hắn thế nhưng, đã bị chết trong tay một đứa bé.
"Anh thật lợi hại." Cô gái nhỏ cười híp mắt nói, thần sắc này cùng Tuấn Chung Quốc giống nhau như đúc.
Bé trai thu hồi súng, đối mặt với khích lệ của cô gái nhỏ hai lỗ tai đỏ bừng, nãi thanh nãi khí nói: "Ba, cha sắp trở lại rồi." .
"A —— trễ như vậy, nguy rồi, nguy rồi, trở về nhất định bị phạt ." Tuấn Chung Quốc kêu một tiếng, lo lắng nói, kéo bé trai và cô gái nhỏ bước nhanh rời đi.
Bóng dáng một lớn hai nhỏ, vịn dây thừng từ ban công lầu hai trực tiếp nhảy xuống vườn hoa, nhảy ra cửa, ba bóng dáng bé nhỏ nhanh chóng chui vào một chiếc xe con đỏ rực, đi mất.
Tuấn Chung Quốc đi tới khu thương mại phồn hoa nhất thành phố A, hai đứa trẻ liếc nhau một cái, mê hoặc lắc đầu.
"Ba, chúng ta tại sao tới nơi này? Không trở về, cha về nhà rồi, đến lúc đó bị phạt liền hỏng bét." Cô gái nhỏ mê hoặc hỏi.
"Các bảo bảo, các con có nhớ hôm nay là ngày mấy không?" Tuấn Chung Quốc cởi áo đen trên người, tiện tay thay cho một bộ quần áo thể thao, dắt bé trai và cô gái nhỏ bước nhanh đi về phía khu thương mại.
"Dĩ nhiên nhớ, hôm nay là sinh nhật cha ." Bé trai mê hoặc nói, cũng vì hôm nay là sinh nhật cha , cho nên bọn họ càng nên về sớm một chút mới đúng.
"Thật thông minh, hôm nay là sinh nhật cha, như vậy cha nhất định sẽ về nhà sớm, lúc này trở về nhất định bị bắt quả tang." Tuấn Chung Quốc cười híp mắt nói, mà cặp mắt xinh đẹp sắc bén nhìn những y phục xinh đẹp.
Tổ hợp tuyệt mỹ cùng đáng yêu dĩ nhiên bị chú ý, nhưng tất cả mọi người sợ đây là tiên nữ tiên đồng, không dám tiến lên quấy rầy, chỉ là ngắm xa xa.
"Nhưng đi dạo khu thương mại là có thể tránh bị phạt sao?" Cô gái nhỏ vẫn thái độ mê hoặc, nãi thanh nãi khí nói.
"Ba biết, ba muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc tầm mắt kẻ địch." Bé trai cười hì hì nói.
"Anh con nói đúng, chỉ là cha không phải kẻ địch, nếu như cha biết con trai quý giá nhất nói cha là kẻ địch, cha nhất định sẽ nổi đóa, hôm nay ba muốn dạy các con rất nhiều mưu kế, các con phải ráng học ." Tuấn Chung Quốc cưng chiều nói, sau đó bước nhanh về phía một cửa hàng thời trang nam.
" Cái này, cà thẻ, cám ơn."
Tuấn Chung Quốc từ phòng thử đồ đi ra, giờ phút này một thân tơ lụa trơn đen, vóc người và gương mặt hoàn mỹ. Giờ phút này Tuấn Chung Quốc hơi giả bộ kiều thuận, trang phục khêu gợi lại không che giấu được thuần tình, tùy ý vén tóc, rũ xuống bên vai, bốn phía kinh ngạc, một chút cũng không nhìn ra người đã sinh đứa bé.
"Bảo bối, ba được không?"
Tuấn Chung Quốc cười ngắt hai khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
"Ba thật là xinh đẹp." Cô gái nhỏ cười híp mắt vỗ tay nói, mà bé trai thì lãnh khốc đứng bên đưa áo khoác cho cậu, hoàn toàn là một bộ Hộ Hoa Sứ Giả, lãnh khốc nhìn chằm chằm những tên đàn ông đang dừng lại.
Tuấn Chung Quốc sau khi trả tiền lập tức dắt hai đứa bé về nhà, dĩ nhiên trên đường về đã kịp mua một cái cà vạt, chuẩn bị làm quà sinh nhật cho ông xã.
Khi Tuấn Chung Quốc lái xe vào biệt thự, nhân viên an ninh thấy cậu thần sắc đều vô cùng cổ quái, muốn nói lại thôi. Cậu cũng không chú ý nhiều lắm, đem xe lưu loát lái vào chỗ đậu, một tay dắt con trai một tay dắt con gái vào biệt thự.
Còn chưa bước vào cửa biệt thự, trực giác cơ mẫn của Tuấn Chung Quốc rõ ràng cảm thấy một cỗ áp lực, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi vào, quả nhiên, người vốn phải ở công ty hiện tại lại mặt không biểu tình ngồi trên ghế sa lon nhìn bọn họ.
"Ông xã, anh đã về rồi!" Tuấn Chung Quốc cười hì hì nói, mà hai đứa bé bước nhanh tới chỗ Kim Tại Hưởng, mỗi đứa dọc theo một bên chân bò lên trên, bộ dáng như vậy bất cứ người nào cũng không nhẫn tâm tức giận chúng.
Kim Tại Hưởng nguyên bản cực kỳ tức giận nhìn thấy bộ dáng bọn chúng, hơi thu hồi lại lãnh khí, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu tình, không nhìn ra hỉ nộ, chỉ thấy hai cánh tay sắt thật nhanh ôm lấy hai đứa bé, phòng ngừa chúng té xuống, tư thế cực kỳ hưởng thụ.
"Cha, cha tức giận à?" Bé trai vốn lãnh khốc, bây giờ khuôn mặt lại ngây thơ, làm nũng ôm cổ Kim Tại Hưởng hỏi, vì không để cho lửa giận ảnh hưởng tới ba nhỏ, nó chỉ có thể hy sinh mình.
Lời nói ngọt kia nhưng rất hữu dụng, luôn luôn lãnh khốc nhưng lại giả bộ đáng yêu, Kim Tại Hưởng giờ phút này nơi nào còn tức giận, con trai bảo bối này là phiên bản nhỏ của hắn, hắn đương nhiên cưng muốn chết.
"Cha không tức giận có được hay không? Duệ Duệ hơi sợ." Cô gái nhỏ làm nũng ôm cổ hắn, chu môi nói.
"Biết sợ còn cùng ba đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm rất nhiều, có biết không? Nếu như bị người khác bắt cóc, con sẽ không thấy được cha rồi." Kim Tại Hưởng cưng chiều nói, bộ dáng lừa gạt con nít, Tuấn Chung Quốc nhìn thấy vô cùng buồn cười, anh nhất định không biết hiện tại con gái bảo bối và con trai so với người xấu còn lợi hại hơn, làm sao lo lắng bị người khác bắt cóc.
"Biết." Hai Tiểu Bất Điểm cùng nhau ngây thơ gật đầu nói.
"Ngoan, con dắt em đi ngủ đi." Kim Tại Hưởng để hai đứa nhóc xuống, cưng chiều nói, hắn còn có chuyện muốn nói cùng người nào đó.
"Vâng." Bé trai dắt cô gái nhỏ từ từ đi lên lầu, trước khi đi còn hướng về phía Tuấn Chung Quốc làm biểu tình ' tự mình nhìn mà làm theo '.
"Cha, cha không được khi dễ ba đó." Cô gái nhỏ đột nhiên quay đầu lại dặn dò, lấy được bảo đảm của Kim Tại Hưởng mới đi theo anh trai lên lầu.
Đợi đến khi hai đứa bé lên hết, cả đại sảnh chỉ còn lại Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng mặt không vẻ gì ngồi lại trên ghế sa lon không nói lời nào.
Tuấn Chung Quốc nhìn người trước mắt không thèm để ý đến mình, bước nhanh về phía bên cạnh anh, ngồi trên đùi anh, đưa cà vạt mua ở trung tâm thương mại cho anh như hiến vật quý, làm nũng nói: "Em biết sai rồi, anh xem em mua quà sinh nhật cho anh." .
"Xem thử có thích không? Là em dẫn các bảo bảo cùng chọn ." Tuấn Chung Quốc cười híp mắt nói, vẫn không quên làm một cái tư thế mê người, muốn cho ông xã nhìn thấy tạo hình mới của cậu.
Đối với chuyện bà xã mang theo hai bảo bối cùng đi thi hành nhiệm vụ, Kim Tại Hưởng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Trước kia cho là có đứa bé, cậu sẽ ở nhà thật tốt giúp chồng dạy con, không nghĩ tới cậu thậm chí ngay cả con trai con gái cũng đưa đi thi hành nhiệm vụ. Nói mấy lần cũng không thấy hiệu quả, xem ra hắn nên phân phối tốt thời gian làm việc, rút nhiều thời gian nhìn 3 người này, nhưng hôm nay quan trọng như vậy, họ không ở nhà chờ hắn, hắn muốn ' trừng phạt ' một chút.
Thật ra thì đối với quần áo mới trên người cậu, hắn liền nhìn thấy, rất rõ ràng, hắn rất kinh diễm, chỉ là không muốn lộ ra sớm như vậy thôi. Cuối cùng tất cả lửa giận trở thành một tiếng thở dài, Kim Tại Hưởng bá đạo ôm vật nhỏ trên đùi bước nhanh lên lầu, trong chốc lát, trên lầu liền truyền đến thanh âm làm người ta đỏ mặt.
Giờ phút này, hai đứa bé nguyên bản đã đi ngủ lại dáo dác đưa hai đầu nhỏ đáng yêu, nhìn căn phòng phát ra âm thanh.
"Cha nói láo, cha đã đồng ý với Duệ Duệ không khi dễ ba nhỏ, anh, chúng ta đi cứu ba?" Cô gái nhỏ quyệt miệng nói.
"Không sao, đi thôi, chúng ta nên đi ngủ rồi." Lỗ tai bé trai đỏ bừng, giống như hiểu chuyện nói, dắt cô gái nhỏ vào căn phòng khép cửa phòng lại.
Cuối cùng cũng kết thúc Chính văn Và Ngoại truyện rồi! Cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook] [Edit] Vợ yêu của Tổng giám đốc xã hội đen
RomanceCâu chuyện tình yêu của tổng giám đốc xã hội đen và sát thủ đứng đầu thế giới. Cậu, ở ngoài sáng là vợ yêu quý của tài phiệt cực giàu trên thế giới, không có ai biết vị tổng giám đốc đẹp trai trong mắt người ngoài thì lãnh khốc vô tình lại chỉ yêu t...