Chương 2: Chung mâm

826 40 36
                                    

Từ trên xuống dưới của Lê Gia ai nấy đều biết mợ cả quý nó, thậm chí đến người hầu cận lâu năm như Thị Mân còn bị cho ra rìa. Tuy cách mợ đối xử với Thị Mân vẫn như trước đây, nhưng rõ ràng ai chẳng nhận ra mợ đi đâu cũng gọi nó theo, nhiều việc vặt không khiến Thị Mân làm. Mà có người còn thấy mợ cho nó đồ ăn, còn dặn cả nhà bếp nấu món mà nó thích.

-Đói rồi à?

Theo hầu mợ được một tháng, phải nói cuộc sống của Mai Lan như được bước trang sang mới, so với tất thảy những gì từng trải qua trong quá khứ của nó phải nói là sung sướng hơn nhiều. Và đương nhiên, so với một năm nay làm việc ở gian dưới cũng vậy.

Đúng là vào nhà giàu làm con sen, thì cũng nên thân cận hầu hạ chủ nhân mới mong nở mày nở mặt.

-Dạ.

Nó đứng nhìn mợ ăn, mặt nó tuy không thòm thèm gì cho cam nhưng bụng nó phản chủ réo inh ỏi.

-Lại đây ăn với ta.

Nó tưởng mình nghe nhầm, mợ có cho nó đồ ăn nhưng là khi mợ đã ăn xong, hoặc dặn nhà bếp làm nhiều hơn chút, đôi khi là thêm cái bánh rồi thưởng cho nó nếu làm mợ vui mà thôi.

-Bẩm mợ...

Nó luống cuống, thật chẳng biết làm thế nào.

-Ngồi đi.

-Dạ?!

Lần này nó giật mình thật. Ai đời có chuyện kẻ hầu người hạ ngồi ăn với chủ nhân thế này bao giờ đâu.

-Ngồi đi, còn dư bát đũa đây, ăn với ta.

Nó ngồi xuống nhưng tuyệt nhiên không dám gắp đồ ăn trên mâm.

-Ngại cái gì? Đừng tưởng ta không biết em thỉnh thoảng ăn vụng trước khi mang vào đây.

Bị mợ nói trúng tim đen, nó run đến suýt rơi đũa, phải nhà khác á mà dám ăn vụng không bị vả cho chảy máu miệng thì thôi, không thì cũng bị lôi ra giữa sân đánh cho tét đít.

-Mợ biết rồi mà không phạt em ạ? Hay là mợ cho em ăn bữa lần cuối? Hay là mợ nói đểu em nãy giờ đấy?

Nó hỏi mợ mấy câu.

-Toàn nghĩ xấu cho ta nhỉ? Ăn đi, muốn phạt em ta đã phạt từ lâu rồi.

Mợ đổi đầu đũa, gắp miếng thịt vào bát cho nó.

Ở cạnh mợ nó mới được ăn thịt, chứ ở gian dưới kia toàn là rau, có khi là ngô khoai sắn độn cơm, gọi là hiếm lắm mới được miếng thịt cá ít ỏi, mà còn phải làm cho thật mặn ăn mới hao cơm.

-Mợ tốt bụng thật. Trước giờ chưa có ai gắp cho em ăn đâu. Có khi là đồ người ta ném bỏ đi em mang về ăn ấy chứ!

Nó nói, mợ khựng lại, nhưng rồi coi như không nghe thấy, tiếp tục dùng bữa. Mai Lan cũng chỉ là thuận miệng thì kể thôi chứ chẳng có ý muốn mợ thương hại mình. Ở đây là thế mà, phân biệt tầng lớp rõ ràng, nói ra không ai tin chứ riêng nghề bánh của Lê Gia thôi cũng đủ biến họ trở thành thương nhân giàu có nhất vùng. À... là có mợ cả mới phải, nhờ có mợ nên Lê Gia mới phất lên được đến thế này.

[Huấn Văn] Cao Sang Phú Quý Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ