Nhớ lại quãng thời gian trước đây, khi một thân một mình lưu lạc, đến lúc bị người ta dèm pha, đuổi đánh, vậy mà số nó cũng may, được phu nhân của nhà giàu có để ý tới, cứu nó một mạng. Làm sao nó quên được ngày ấy nguyện sống chết đi theo phu nhân. Nói chẳng phải trung thành gì cho cam, chẳng qua là nó muốn có chỗ dựa, một mái ấm để nương tựa vào. Nó tên là Mai Lan, cha mẹ mất sớm, một mình cứ rong ruổi khắp các nơi, ai mướn gì làm nấy. Những lúc có người mướn thì không sao, lúc không có ai mướn phải nói là cực khổ vô cùng, cơm chẳng có mà ăn.
Nó sớm đã biết đến danh tiếng của mợ Cao Cần - là phu nhân của một gia đình có tiếng trong vùng. Bên ngoài cổng đã thấy chữ Hán, nghe mọi người bảo là Lê Gia Phủ.
Nhà này trước đây có cậu cả nổi tiếng ăn chơi, nhưng đẹp trai nhất vùng, thế nào mà phải lòng con gái của nhà đóng gạch, nghe nói đâu phú ông phú bà khi đó phản đối lắm, ấy vậy mà cậu cả ngang ngược quyết lấy bằng được, thế rồi qua cái thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, giờ con doạ sống doạ chết cha mẹ cũng phải đồng ý mà thôi. Nghe nói ngày rước Cao Cần về phủ, phải nói là xa hoa nhất vùng, kèn trống ầm ĩ, kiệu hoa đón rước, bao nhiêu tục lệ bãi bỏ bằng sạch, bởi vì cậu cả học được của người vùng khác nên bắt chước theo. Cha mẹ lại chiều con nên đành làm vậy.
Thế nhưng tai ương ập đến, phú ông phú bà chả bao lâu sau mất, tuổi cao sức yếu, bệnh tật liên miên không qua khỏi, thế rồi mà cậu cả cũng mất theo... nghe nói là trùng tang. Cái hồi làm lễ nhốn nháo cả một vùng, ai nấy đều phát sợ, những tưởng nhà địa chủ nhà cứ thế là tiêu tan rồi. Người ta vẫn có câu phúc bất tận hưởng, biết đâu ngày tàn của họ nhà này đã tới.
Vậy là mợ Cao Cần goá chồng khi ở tuổi hai hai, tám năm nay coi như gồng gánh trên lưng cả gia đình nhà chồng trên dưới lớn bé bao nhiêu miệng ăn. Nhà phú ông trước đây có nghề làm bánh nổi tiếng khắp gần xa, nói đến bánh phục linh có ai là không biết đến tiếng, khắp nơi gần xa đều mua bánh ở đây, có nơi làm theo nhưng không ra vị.
Mang tiếng vào tới phủ, nhưng nơi đây quá rộng, rộng đến nhất vùng, nó ở một khu khác, mợ ở một khu khác, gần như cả năm trời mới thấy mặt mợ một lần. Nó là muốn vào phủ theo hầu mợ kìa. Thế nên thay vì việc suốt ngày loanh quanh bên gian dưới xa lắc xa lơ, nó mò lên dinh thự, nơi mà mợ ở, cách đó chẳng xa lại là nơi tiếp khách, rồi nơi ăn uống nghỉ chân cũng ở đó cả.
-Ái da!
Nó trèo lên cây ngó xem mợ đang làm gì ở trong phòng thì bị ngã, cũng may không sao, mợ nghe tiếng liền ngó ra, hơi nhíu mày. Mợ rất sang và đẹp, ấy thế mà phải chịu cảnh goá chồng, lại còn chưa có con cái, nghe nói cậu cả lúc trước cũng trăng hoa có tiếng, thế mà vừa nhìn mợ đã bị cướp mất trái tim. Nói chứ nếu nó là đàn ông, nó cũng mê mợ.
-Con Lan?
-Dạ.
Tuy lâu lắm không gặp, nhưng Cao Cần vẫn nhận ra cô gái mình từng cứu giúp cách đây một năm.
-Mợ có nhận ra con không?
Cao Cần hơn nó 12 tuổi, thật ra ở độ tuổi này nếu là trong một gia đình có thể coi là chị em, thế nhưng nó làm sao mà dám gọi mợ như vậy, nó là con hầu cơ mà. Vả lại nó biết mợ tuy trước đây sinh ra trong gia đình nghèo khó nhưng mợ được ăn học đàng hoàng, nói chứ ở thời này việc học thứ nhất ưu tiên cho con trai, con gái hầu như ít khi được học hành đầy đủ. Có được đi học cũng đa phần là thiên kim tiểu thư ở các nhà giàu sang phú quý. Hoặc là con gái của thầy đồ, ấy vậy mà thầy mợ của Cao Cần lại rất tiến bộ, cho con gái ăn học đàng hoàng, bảo sao cậu cả họ Lê mê mợ đến vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Huấn Văn] Cao Sang Phú Quý
BeletrieNhân vật: Nguyễn Mai Lan - 18 tuổi - Người hầu Lê Gia Đào Cao Cần - 30 tuổi - Mợ cả Lê Gia Lê Gia Dương - 22 tuổi - Cậu hai Lê Gia --- Mai Lan năm 17 tuổi tứ cố vô thân được một người cứu giúp - từ đấy nó đi theo mợ hầu hạ Truyện bối cảnh nửa cổ nửa...